Chương 3428
Còn búng máu này chỉ là một chút máu ứ cuối cùng, bị tích lại trong cơ thể của anh mà thôi, nhổ ra rồi cũng không còn việc gì nữa nên chuyện này cũng, không đáng lo ngại. Nhưng trong mắt mọi người, Than Lâm lại trông cực kì suy nhược. Nhị Tôn Trưởng cũng không tin Lâm Dương có thể tự giải được hoạt độc đáng sợ ấy nên phản ứng đầu tiên của ông là cho rằng độc đang nghiêm trọng hơn, xâm nhập. vào cả trong xương tủy, vì vậy bắt mạch cũng không cảm nhận được hoạt độc nữa. ‘Hoạt độc hả?”
Bên này, Giang Thục Hồng nhướng mày rồi nhìn sang Lâm Dương: “Sao nào? Người này bị trúng hoạt độc à?”
“Đúng vậy!” Nhị Tôn Trưởng gật đầu. Giang Thục Hồng lạnh nhạt lắc đầu, nói: “Một người sắp chết lại gào rú muốn khiêu chiến người của Giang Hương Thư Các chúng tôi, tôi thấy cậu chỉ là muốn chết sớm một chút thôi!”
“Lâm Dương, con lùi ra sau đi, mau rời khỏi đây, chuyện ở nơi này con đừng có dính vào!” Nhị Tôn Trưởng trầm giọng nói.
“Sư phụ không tin Lâm Dương sao?” Giọng Lâm Dương khàn khàn.
“Ta biết con có chút thực lực, nhưng hiện tại đối thủ của con là kẻ đã sử dụng Siêu Thể đan phi phàm đấy! Con đã trúng độc rồi, trạng thái cũng không tốt, ñếu đấu với họ thì dù cón có may mắn thắng được, chắc chắn độc trong cơ thể của con cũng sẽ phát tác! Lúc đó con phải chết, cần gì phải mạo hiểm chứ?” Nhị Tôn Trưởng thấp giọng khuyên bảo, nhưng lại gần như chẳng có tác dụng nào.
Lâm Dương khẽ lắc đầu một cái: “Nhị Tôn Trưởng, sư phụ coi thường con quái”
“Con nói thế là không nghe ta khuyên hả?”
Nhị Tôn Trưởng cau mày, giống như có chút không vui. Ngược lại Giang Thục Hồng đứng bên kia thì nói ầm lên. “Được rồi, Nhị Tôn Trưởng, người này đã muốn tham gia quyết đấu thì ông cứ để cậu ta đấu đi, cậu ta tới muộn nên chưa biết công hiệu của Siêu Thể đan thế nào,cứ để cậu ta được mở mang chút kiến thức đi! Ông yên tâm, tôi sẽ không giết cậu ta đâu! Tôi chỉ giáo huấn cậu ta để sau này đỡ phải chịu thiệt, toi đời!”
Nghe những lời mà Giang Thục Hồng nói, Nhị Tôn Trưởng chần chờ một lúc, không nói tiếp nữa.
Không nghỉ ngờ gì nữa, Giang Thục Hồng cũng tức giận rồi. Nhưng mà lời nói của bà ta lại rất có lý. Lâm Dương quá kiêu ngạo, đúng là nên rèn luyện nhiều hơn.
Nhị Tôn Trưởng nghĩ vậy, đành nói: “Được thôi, Lâm Dương, nếu con đã muốn đi… thì cứ đi đi!”
“Vâng!” Lâm Dương gật đầu đi về phía trước.
“Khụ khụ, khụ khụ khu…”
Lúc này, ngực của anh lại phập phồng thở không nổi lần nữa, rồi ho khan, miệng lại nhổ ra một ngụm máu đen kịt nữa khiến người ta nhìn mà mình.
“Còn chưa đánh đã hộc máu rồi, nếu đánh thật thì sư huynh Giang Mã sẽ đánh chết anh ta đấy!”
“Không ngờ Thượng Thanh Cung lại cho một con ma ốm đi khiêu chiến chúng ta, bọn này không còn ai khác nữa à?” “Đương nhiên là hết người rồi, anh không thấy đại sư huynh Hồng Long của họ đã bị sư huynh Giang Mã của chúng ta đánh gục rồi sao? Giờ họ còn gọi ai được nữa chứ?”
“Đúng vậy!”
“Để người này đi lên cũng chỉ để giết thời gian thôi”