Chương 3434
Nhưng gót chân anh còn chưa kịp chạm đất, Giang Mạn đã lấy tốc độ chớp nhoáng xuất hiện trước mặt Lâm Dương. Cô ta nhấc tay phất một cái, phóng toàn bộ kim châm đen trong bút ra. Mấy nghìn cây kim châm cứu theo năm ngón †ay cô ta đồng loạt đâm về phía toàn thân Lâm Dương. Kim châm như tấm màng đen vây quanh Lâm Dương, khiến anh không thể nào tránh né.
“Xoạt xoạt xoạt…”
Chỉ một thoáng, thân thể Lâm Dương đã bị mấy nghìn cây kim châm đen bao trù. Nhìn qua cả người anh trông khống khác ào con nhím.
“Chết đi!”
Giang Mạñifiếp tục hét lần/đâm Búivề phía một huyệt đạo nơi ngực Lâm Dương, đó là huyệt đạo chỉ cần đánh là chết! Hết thảy mọi động tác đều diễn ra một cách nhanh chóng, chỉ kịp thấy bóng lóe lên một cái, tốc độ vượt qua cả âm thanh chớp giật…
“Âm!”
Lâm Dương bị đánh trúng tử huyệt, sau khi đã rơi xuống mặt đất thì anh thoáng lùi về sau nửa bước.
Giang Mạn cũng đã hạ xuống đất, nhanh chóng cất bút thu chiêu.
“Giảng sư, anh ta đã chết rồi: Giang Mạn thở hổn hển, nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Mọi người xung quanh vẫn đang nhìn chằm chăm vào Lâm Dương.
Nghe thấy lời Giang Mạn nói, họ càng thêm hãi hùng khiếp vía.
Người này…
Chết rồi sao? Cũng đúng! Lúc này, toàn thân Lâm Dương đầu là những cây kim châm cứu đen quỷ dị kinh khủng kia của Giang Mạn.
Những cây kim này đều có chứa kịch độc là chuyện đương nhiên, không thể nghỉ ngờ chút nào.
Trúng phải bao nhiêu cây kim đen như thế, cho đù có là thần tiên sợ là cũng khó mà sống nổi, đúng không? Huống chỉ chiêu cuối cùng của Giang Mạn còn đáng trúng tử huyệt của Lâm Dương, gần như đã chặt đứt mạch máu của anh, hoàn toàn không cho anh đường sống nứa.
Cảnh giới như vậy, làm sao có thể không chết được?
“Rất tốt!” Giang Thục Hồng nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt bà ta không giấu nổi vẻ hài lòng: “Làm tốt lắm, Giang Mạn” “Cảm ơn giảng sư đã khen”
Giang Mạn lập tức lên tiếng cảm ơn, sau đó nhìn về phía đám người Thượng Thanh Cung nói: Mấy người nhanh chóng mang anh ta đi lo hậu sự đi.
Còn ai muốn khiêu chiến thì cứ lên”
Lời này của cô ta lôi đám người Thượng Thanh Cung từ trong khiếp sợ trở về.
“Cái gì? Lâm Dương cậu ta…
Cậu ta thua rồi sao?” Lý Như ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên, anh ta đã chết rồi.