Chương 3442
Thượng Thanh Cung xử lý, chỉ cần lấy chuyện quãng thời gian trước đó bên ông ta và Đại Tôn Trưởng phát sinh tranh chấp, đã cảm thấy khó mà lấy được sự giúp đỡ của Thiên Cưng.
Thế nhưng ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Dương bị giết như thế được! Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng phải nhúng tay vào! “Giảng sư Thục Hồng đã mới như vậy, vậy thì thứ cho tôi vô lễ” Hai mắt Nhị Tôn Trưởng lóe lên, sát ý tỏa ra, ông ta đã định dẫn đắt đệ tử của mình liêu mạng với Giang Hương Thư Các một phen! “Nhị Tôn Trưởng, ông thật sự quyết định làm như vậy sao? Ông làm như vậy có khác nào đang chôn vùi tính mạng của bản thân và các đệ tử của ông đâu? Ông nên suy nghĩ cho kỹ” Giang Thục Hồng hừ lạnh một tiếng tiếp tục nói: “Một khi ông phá hoại quy củ, chắc chăn chúng tôi sẽ không kiêng đè nữa!” Bà ta vừa nói xong, sắc mặt Nhị Tôn Trưởng lập tức thay đổi, động tác cũng dừng lại.
Nếu như ông ta ra tay thật, chắc chắn đám đệ tử của Giang Hương Thư Các sẽ liều mạng ra tay với đệ tử bên ông ta. Bọn họ đều đã dùng Siêu Thể đan thế nên đệ tử của ông ta chắc chắn không thể chống lại nổi.
Một khi bắt đầu chém giết, kết quả đã định là máu chảy thành sông, thương vong nặng nề!
Vì một đệ tử là hañ Lâm mà hi sinh toàn bộ đệ tử của Thanh Cung, hiển nhiên là ông ta không làm được. Nhưng ông ta cũng không muốn trơ mắt nhìn Phàñ Lâm chết trong †ay những đệ tử này của Giang Hương Thư Các!
Làm sao bây giờ?
Nhị Tôn Trưởng nghiến chặt quai hàm như muốn nghiền nát hai hàm răng, nắm tay siết chặt thành năm đấm, vừa thống khổ vừa xoắn xuýt.
Đúng lúc này, Lâm Dương đã vọt vào giữa đám đệ tử Giang Hương Thư Các thêm lần nữa.
“Chết đi cho tao!”
“Giết!”
“Nghiền nát nó đi!”
Mọi người thi nhau gầm lên, đem toàn bộ lửa giận phát tiết lên trên người Lâm Dương. Vô số nắm đấm, kim châm cứu, phấn độc kết hợp với đủ loại thủ đoạn công kíchnlữư trận hồng thủy dâng lên đánh về phía Lâm Dương, bao trùm lấy như muốn nuốt chứng anh vào trong đó.
Nhị Tôn Trưởng thấy cảnh đó lô hấp run lên.
“Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng.. “
Chỉ thấy mặt đất đột nhiên run rẩy dữ dội, toàn bộ Thượng Thanh Cung như con thuyền nhỏ lênh đênh trong cơn bão, rung chuyển dữ dội.
Từng luồng sức mạnh khủng bố từ những đệ tử của Giang Hương Thư Các liên tục phóng ra, điên cuồng lay động tất cả mọi thứ xung quanh.
Những cây cột lớn trong chính điện rung lên dữ dội.
Mặt đất nổ tung, đất đá bắn lên tung toé, khói bụi ngập tràn.
Mọi người bị cảnh tượng khủng bố này làm cho kinh sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, nào còn ai dám ra tay?
Hai mắt Nhị Tôn Trưởng trợn to tới mức sắp nứt ra, trọng lòng ông ta đầy rây oán nộ vô tận.
Cái ông ta quan tâm không chỉ có chuyện sống chết của Lâm Dương, quan trọng hơn chính là tôn nghiêm của Thượng Thanh Cung cũng như căm ghét sự kém cỏi của bản thân mình. Rõ ràng ông ta có thể ngăn cản tất cả những thứ này, thế nhưng ông ta lại không chịu ra tay, chỉ có thể đứng yên một bên nhìn.
Cái loại cảm giác này cay đắng đến nhường nào cơ chứt Nhưng đúng lúc này.