Chương 3468
Chúng không chỉ tu bổ những vị trí đã bị hao tổn trên thân thể anh, mà còn góp phần cường hóa xương cốt trong cơ thể, sức mạnh của đa thịt, xương máu cũng được nâng lên thêm một bậc. Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm, lúc anh giơ †ay mình lên nhìn, mới phát hiện lớp da phía ngoài ban nãy vừa bị ăn mòn đã được thay bằng một lớp đa mới, lớp đa ấy mịn màng, bóng bẩy… Hơn nữa…
Làn đa mịn màng của anh như có giác hút trên đó, nhanh chóng hấp dẫn phấn độc đang không ngừng phun trào bốn phía rồi hấp thụ chúng vào trong cơ thể. Sau khi toàn bộ phấn độc trên hành lang độc bị hút hết vào trong cơ thể anh, tấm cửa sắt niặng nê vừa đóng kín hàng lang lại cũng chậm rãi nâng lên.
Lâm Dương đã có thể thoát khỏi vòng vây. Nhìn thấy cảnh này, Lâm Dương trâm tư. “Những cơ quan này nhìn qua như muốn đoạt mệnh người ta, nhưng thực chất chúng cũng như những thử thách được người ta sắp xếp ở đó. Hơn nữa…
€ó vẻ như chúng đều có liên quan đến y thuật của Thiên Cung”
“Hơn nữa…
Sau khi vượt qua thử thách do những cơ quan này.
đem lại, có vẻ như thân thể con người ta sẽ mạnh mẽ hơn về mặt nào đó… Rốt cục chuyện này là thế nào?”
Lâm Dương chăm chú nhìn vào hành lang trước mắt. Khoảng cách để tiến vào mộ huyệt của các cưng chủ Thiên Cung chỉ còn chừng mấy mét. Nếu bước chân đài một chút, chỉ cần năm bước là xong.
Cứ theo cái đà này, quãng đường năm bước chân ấy sẽ còn một cơ quan nữa, chỉ cân đi qua nó là có thể thuận lợi vào được bên trong. Lâm Dương nuốt xuống một ngựm nước bọt, cần thận từng li từng tí một đi về phía trước tìm tÒI. Thể nhưng anh vừa mới nhấc chân bước bước đầu tiên, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Than Lâm sửng sốt, lập tức dừng bước, vươn tay xoa xoa mắt mình vài cái. Anh không nhìn lâm.
Đúng là có một người xuất hiện trước mặt anh!
Chuyện gì đang diễn ra thế không biết? Bên trong, Thiên Cung Mộ này trừ anh ra, sao lại có người khác nrữa? Chăng lễ…
thứ anh đang nhìn thấy là ma? Chắc mọi chuyện không xấu đến thể đâu, phải không? Lâm Dương lặng lẽ tập trưng năng lượng trong cơ thể mình, cầm lấy kim châm cứu, cảnh giác nhìn về phía người kia.
Nhưng Lâm Dương lại thấy người kia chậm rãi đi đến, lúc cách anh chùng ba mét thì dừng lại. “Chàng trai trẻ, đừng lo lắng” Người vừa đến bỗng cất tiếng nói.
Than Lâm đánh giá đối phương một chút, phát hiện đối phương là một anh chàng đẹp trai, dáng người cân xứng. Anh ta mặc một chiếc áo choàng dài kiểu dáng xưa cũ, nhìn không khác nào trang phục của những đại công tử thời xưa. Thế nhưng hai mắt anh ta vẫn nhắm lại, tạo nên một dáng vẻ cao thâm khó dò.
“Anh là ai?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Ta là chủ nhân đã xây dựng nên lăng mộ này, cũng là người tạo ra Trường Sinh Thiên Cung”
Người kia lạnh nhạt nói.
“Cái gì cơ?”
Hơi thở của Lâm Dương lạnh lẽo, anh hỏi người kia: “Ông là cung chủ đầu tiên của Trường Sinh Thiên Cung tr?”
“Đúng thế”
“Ông… Chẳng phải ông đã chết rồi sao? Sao lại… có thể xuất hiện ở đây được?”
“Đúng là ta đã chết rồi, tất cả những thứ mà anh đang thấy chỉ là chút dư ảnh mà tôi lưu lại thôi! Chàng trai trẻ, ta luôn ở đây chờ anh” Người kia nói.