Chương 3477
Đại Tôn Trưởng cảm thấy đầu mình cũng đang run rẩy. Không phải hai mươi giọt, mà là ba mươi giọt.
Đây là thứ mà con người có thể nắm giữ sao? Có vô số người cho đến tận cuối cuộc đời cũng chỉ có thể tích góp được một, hai giọt mà thôi. Rốt cuộc cái tên Lâm Dương này lấy ở đâu ra nhiều Lạc Linh Huyết đến thế?
“Có thể chất Võ Thần, cộng thêm ba mươi giọt Lạc Linh Huyết… Lâm Dương! Rốt cuộc cậu đã gặp may mắn đến nhường nào? Rốt cục số mệnh của cậu thế nào kia chứ?” Đại Tôn Trưởng thấp giọng gào lên.
Đáp lại ông ta chính là giọng nói lạnh lẽo của Lâm Dương. “Gặp may à? Tôi đâu có thứ đó, đáng ra ông nên hỏi là tôi đã trài qua những gì mới đúng.
Những giọt Lạc Linh Huyết này, giọt nào cũng có chủ nhân của nó, việc tôi đã làm chẳng qua là giết chết chủ nhân của chúng rồi cướp chúng tới tay mà thôi”
Con ngươi Đại Tôn Trưởng lập tức co lại, nhưng rất nhanh sau đó ông ta lại khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh.
“Thú vị lắm, nhìn cậu thế này, e rằng hôm nay tôi phải tốn công tốn sức một phen rồi. Được thôi.
Vậy cậu hãy để tôi xem uy lực của ba mươi giọt Lạc Linh Huyết này đến đâu nào”
Đại Tôn Trưởng hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp cất bước đị về phía Lâm Dương.
‘Thế nhưng Lâm Dương không có ý định ra tay, anh liên tiếp lui vê phía sau, dáng vẻ vô cùng vội va.
“Sao nào? Không dám ra tay à? Nếu đã vậy, tôi đây cũng không nể nang gì nữa” Nói xong, Đại Tôn Trưởng trực tiếp vung cánh tay lên.
Leng keng!
Bảy cây kim châm cứu như bảy ánh kiếm lóe lên, rồi lao nhanh về phía Lâm Dương. Kim châm sắc bén tựa như xé rách không khí mà đi.
Chẳng qua là khí thế của bảy cái kim châm cứu này nhìn qua có vẻ hùng hổ, nhưng lại không hề chạm đến Lâm Dương mà rơi xuống đất.
Đại Tôn Trưởng lại nhấc cánh tay muốn ra tay thêm lần nữa. Thế nhưng đúng vào lúc này.
“Xoẹt xoẹt xoẹt.. ”
Âm thanh quỷ dị vang lên.
Chỉ thấy bảy cái kim châm cứu kia không hề tiếp tục rơi xuống mà chui hết vào trong cơ thể Lâm Dương.
“Cái gì thế này?” Đại Tôn Trưởng kinh ngạc nhìn một màn đang diễn ra trước mắt mình.
Với thủ đoạn của Lâm Dương, không lý nào cậu ta lại không. tránh thoát được những cây kim châm cứu này.
Nếu không sao cậu ta có thể đi qua hành lang được?
Ánh mắt Đại Tôn Trưởng trầm xuống, ông ta đã nhận ra người này không hề đơn giản nên ông ta không đám do đự, lập tức phát động chiêu thứ hai, tiếp tục phất tay vê phía Lâm Dương. “Ào ào ào..”
Ông ta giơ cánh tay lên, nắm đấm tung thẳng đến tử huyệt của Lâm Dương, trên khe hở của năm ngón tay đang nắm lại kia có kim châm cứu đang lấp loé. Nếu cú đấm này đập trúng, thứ đáng sợ không phải sức lực trong cú đầm đó mà là ty lực kinh khủng đo kim châm cứu mang đến. Dù có nói thế nào thì Đại Tôn Trưởng cũng là cao thủ hàng đầu của Trường Sinh Thiên Cung, tốc độ của cú đấm này quá nhanh, khiến người ta khó mà phòng bị. Đợi đến khi Lâm Dương lấy lại tỉnh thân, năm đấm kia đã đánh lên ngực anh thêm lần nữa. “Rầm!”