CHương 3481
“Đùng! Đùng! Đùng! Đùng..
Bão táp không ngừng nổi lên, mặt đất nứt ra thành từng vệt, mộ thất bị lay động. Cảnh này chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ để làm cho người ta run rẩy.
Thế nhưng Đại Tôn Trưởng còn tiếp tục kéo dài tình cảnh này đủ mười phút mới chịu dừng tay.
“Phù phù! Phù phù”
Ông ta thở hổn hển, trên trán toàn là mồ hôi!
Ông ta tin rằng chắc chắn lúc này Lâm Dương đã chết rồi. Trên cõi đời này không ai có thể chịu đựng được khí độc tựa như bão táp đáng sợ như thế.
Chỉ sợ cho dù có là cung chủ Thiên Cung đương nhiệm đứng đây, cũng khó có thể chống đố!
“Oắt con, chớ có trách tao! Là do mày muốn chết! Chẳng qua là cũng coi như mày gặp may mắn, có thể chết ở chỗ này, nằm xuống cùng một chỗ với nhiều vị cung chủ đến thế, cũng coi như sống không uổng đời này”
Đại Tôn Trưởng thở phào một hơi, yên tĩnh nhìn bão táp bên kia dần ngừng lại, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt ông †a một lần nữa.
Tuy rằng trong quá trình có xảy ra chút bất ngờ, nhưng không sao, kết quả vẫn rất tốt đẹp.
Ba mươi giọt Lạc Linh Huyết cơ đấy. Nếu như ông ta có được chúng, đến lúc ấy ông ta có thể cạnh tranh được với cả cung chủ của Thiên Cung này.
Nghĩ tới đây, Đại Tôn Trưởng càng thêm kích động đến mức không nhịn được, ông ta có cảm giác mọi cái giá phải trả trước đó đều rất xứng đáng.
“Vù vùi”
Rốt cuộc thì bão táp cũng dừng lại.
Nhưng Đại Tôn Trưởng lại cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Bởi vì sau khi cơn bão kia dừng lại, trong đó vẫn còn một bóng người máu thịt mơ hồ.
Người đó không phải ai khác mà chính là Lâm Dương. Dường như da thịt trên toàn thân anh đã bị khí độc cuồn cuộn như bão táp ăn mòn, tứ chỉ thối rữa, vô cùng thê thảm, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, người đã không đứng nổi nữa, phải ngồi bệt xuống dưới đất, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy.
Theo lý mà nói, khí độc có thể dày vò một người thành ra như vậy, đã đủ để khiến người ta khiếp sợ. Nhưng đối với Đại Tôn Trưởng, Lâm Dương lúc này mới thật sự là người làm ông ta không thể nào chấp nhận được.
“Khi thi triển chiêu vừa rồi, thứ mà mình đã sử dụng là hắc huyền châm và tinh huyết ban đầu.
bản tôn trưởng chưa?” Đại Tôn Trưởng chắp hai tay ra sau lưng, nhìn Lâm Dương nói.
‘Thế nhưng, Lâm Dương không cất lời.
Đại Tôn Trưởng cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp giơ tay lên, hướng về phía trái tim của Lâm Dương với ý đồ móc. †ìm, kết liễu cuộc đời anh.
Nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay đầm đìa máu tươi đột nhiên nhấc lên giữ chặt lấy cánh tay của Đại Tôn Trưởng. “Hả?”
Đại Tôn Trưởng sững sờ, không đợi ông ta phản ứng lại, đã thấy cái người máu thịt be bét không khác gì người tàn tật kia đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm máu nhìn chằm chằm vào ông ta.
Sau đó, một màn khiến cho cả đời này Đại Tôn Trưởng cũng không thể nào quên được xuất hiện.