Chương 3486
“Thưa Tứ Tôn Trưởng, Đại Tôn Trưởng và Tam Tôn Trưởng cùng với điện chủ Trịnh Xuân Viễn đi xuống Thiên Cung Mộ, bên trong đó xảy ra chuyện gì thì chúng tôi… Chúng tôi hoàn toàn không biết…” Người giữ cửa hầm mộ run rẩy nói. “Khốn kiếp!” Tứ Tôn Trưởng tức giận chửi một câu sau đó dẫn người chạy xuống dưới.
Khi vào bên trong hầm mộ, Tứ Tôn Trưởng cũng trợn tròn mắt lên.
Bây giờ bên trong hâm mộ chỉ toàn là mảnh vụn, không ít người nằm ngổn ngang trên mặt đất. Có Tam Tôn Trưởng, có Trịnh Xuân Viễn, còn có cả… Lâm Dương!
Nhìn bọn họ như đang bị hôn mê.
“Mau, mau cứu người.” Tứ Tôn Trưởng rít lên.
Mọi người luống cuống tay chân đi tới khiêng người lên. Chỉ một lát sau, những người nằm dưới đó đã được đưa vào Dưỡng Tâm Điện để điều trị vết thương. Mà lúc này Tứ Tôn Trưởng đã tìm thấy thi thể của Đại Tôn Trưởng dưới đống đổ nát trong Thiên Cung Mộ.
Tin tức Đại Tôn Trưởng chết đã lan truyền ra khắp cả Thiên Cung.
Lâm Dương không hôn mê thật, anh cũng biết bản thân làm sao đến được Dưỡng Tâm Điện.
Dưỡng Tâm Điện là một điện đường đứng đầu trong thập điện đo Ôn Thụy Sinh quản lý.
Ôn Thụy Sinh chính là người đứng đầu của cả thập điện! Nghe nói, ngoại trừ cung chủ thì y thuật của người này là mạnh nhất trong Trường Sinh Thiên Cung, đương nhiên tôn trưởng và điện chủ tất cả cấp bậc phải tìm đến ông ta chữa trị khi bị thương.
Ngay sau đó, nơi náo nhiệt nhất Trường Sinh Thiên Cung đã thành Dưỡng Tâm Điện.
Sau khi Tam Tôn Trưởng và các chủ điện được đưa tới đây, đệ tử của ngũ cung thập điện cũng tụ tập toàn bộ ở đây để thăm tôn trưởng và điện chủ của mình, xem tình trạng của họ như thế nào rồi.
Cửa chính Dưỡng Tâm Điện lúc này chật như nêm.
cối, rất nhiều đệ tử muốn cố gắng xông vào nhưng tất cả đều bị ngăn lại.
“Người không có phận sự cút hết ra ngoài cho tôi!
Nếu ai đám làm ầm ï ở Dưỡng Tâm Điện thì đến Thiên Hình Cung hết đi!” Tứ Tôn Trưởng đi ra cửa điện thấy đám đệ tử đang ấu đả thì lập tức quát măng một trận, như thế mới dạy đỗ được cả đám đệ tử không tốt kia.
Trong Dưỡng Tâm Điện, Ôn Thụy Sinh đang cầm kim châm cứu của mình bắt đầu chữa trị cho những người này. Đương nhiên, quá trình trị liệu cũng được sắp xếp theo địa vị của từng người, cấp bậc đệ tử như hơn nữa…
Lục phủ ngũ tạng của người này, hình như khác với người bình thường…
“Điện chủ Thụy Sinh, ông đang nói cái gì vậy! Anh ta là người, lục phủ ngũ tạng làm sao có thể khác với người khác. được chứ? Chẳng lẽ anh ta là quái thai à?
Còn về việc không cảm nhận được hơi thở của người này, giống như ông vừa nói, thương thế của người này không nhẹ, sợ là sắp nghoẻo rồi, ông không cảm nhận ra được cũng đúng thôi… “Chuyện này…
“Điện chủ Thụy Sinh đừng ngạc nhiên làm gì, ông chỉ cần cứu sống người này là được rồi, nếu ông cứu không sống được cũng không ai trách được ông!”
“Ừm”
Một ngày chữa trị qua đi, thương thế mọi người cũng ổn định lại.
Nhưng Lâm Dương giả vò không nổi nữa, làm người đầu †iên tỉnh lại.
“Anh Lâm, anh tỉnh rồi sao?” Sau khi anh mỏ mắt, bên cạnh lập tức truyền giọng của Thu Phương.