Chương 3491
Cung chủ Mạc Tâm lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Dương.
“Lâm Dương, tiếp theo là cậu, ta muốn hỏi cậu mấy chuyện”
“Vâng, cung chủ cứ nói đi”
“Câu hỏi thứ nhất, hãy nói cho ta biết, hoạt độc trong người cậu… vì sao cậu lại trúng loại độc đó?”
Lâm Dương nghe vậy thì nhíu mày. Suy nghĩ một lát, cuối cùng anh quyết định nói sự thật.
“Không dám giấu diểm cung chủ, không lâu trước đây tôi bị kẻ thù đuổi giết, thực lực của kẻ thù quá mạnh, Lâm Dương đã đến đường cùng, nên lúc đó tôi đã dùng cầm thuật!
Cẩm thuật đó mà dùng sẽ bị căn trả lại rất mạnh nên tôi mới bị trúng hoạt độc này!”
“Cấm thuật sao? Nó là cấm thuật gi?”
Sau một lúc im lặng, Lâm Dương vẫn nói ra: “Thuật Tuyệt Thể Đinh Phong”
Nghe thấy câu này, sắc mặt của Tam Tôn Trưởng lập tức biển đổi, khuôn mặt của cung chủ Mạc Tâm cũng không khỏi trở nên nghiêm nghị.
“Không thể nào! Lâm Dương! Sao cậu lại biết cấm thuật này?” Tam Tôn Trưởng thất thanh hét lên.
“Vì sao tôi không được biết?”
Lâm Dương nhìn ông ta, hờ hững hỏi. “Thuật Tuyệt Thế Đỉnh Phong là do ông Tam Sinh sáng tạo ra từ một ngàn năm trước!
Ở trong đó có chín chín tám mươi mốt cầm thuật tinh túy, các cấm thuật này phức tạp như thế, đừng nói là tôi, ngay cả Đại Tôn Trưởng cũng không thể nghiên cứu hết được, nhưng mà cậu… Lại có thể dùng được? Làm sao có thể chứ?” Tam Tôn Trưởng không thể chấp nhận sự thật.
Trên thực tế, không chỉ mình ông ta mà ngay cả cung chủ Mạc Tâm cũng không tin nổi.
“Lâm Dương, cậu mới bao nhiêu tuổi mà có thể sử dụng cấm thuật này? Cậu… Thật sự không lừa ta chứ?”
“Cung chủ cảm thấy Lâm Dương phải lừa gạt ngài chuyện này sao? Nhưng mà mọi người không tin là chuyện thường, vì lúc thi triển cấm thuật này tôi cũng có sử dụng chút dược liệu kỳ diệu”
“Dược liệu gì?” “Sâm hoàng và sâm vương!”
“Hả?” Cung chủ Mạc Tâm trừng lớn mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Dương:
“Cậu mà có thứ thần kỳ thế à?” “Cung chủ, có lẽ tên này đã gặp được cơ duyên lớn mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Dương:
“Cậu mà có thứ thần kỳ thế à?” “Cung chủ, có lẽ tên này đã gặp được cơ duyên lớn lắm, trên người cậu ta còn có cả mười giọt Lạc Linh Huyết nữa đấy!” Tam Tôn Trưởng vội vàng nói.
Ông ta vừa dứt lời thì toàn bộ bầu không khí trong Tinh Cung đều đọng lại.
Lâm Dương không nói một lời nào. Anh biết Tam Tôn Trưởng cố ý nói vậy. Nói chuyện này ra ngay trước mặt cung chủ, không phải là muốn ép Lâm Dương giao Lạc Linh Huyết ra à?
Xem ra Tam Tôn Trưởng không được chia Lạc Linh Huyết nên ông ta cũng không muốn để Lâm Dương tiếp tục năm giữ những vật báu quý hiểm đó.
“Mười giọt… Lâm Dương, xem ra cậu đã gặp được may mắn trời ban rất lớn rồi.” Cung chủ Mạc Tâm lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu nói. “Đúng thật là quá may mản”’ Lâm Dương gật đầu.
‘Lâm Dương, cung chủ đứng ở đây rồi, cậu lại có Lạc Linh Huyết, tại sao cậu còn chưa lấy nó ra dâng lên cho cung chú?” Lúc này, Tam Tôn Trưởng lại quát.
Lâm Dương nghe thế, lông mày anh lập tức nhíu lại.
Giờ ông này không thèm ám chỉ bóng gió nữa mà nói thắng ra luôn rồi à? Xem ra Tam Tôn Trưởng thật sự không chờ được nữa rồi.
Lâm Dương quét mắt nhìn ông ta một cái, đang nghĩ cách nên trả lời thể nào thì Tam Tôn Trưởng lại tiếp tục hùng hổ quát: “Lâm Dương, cậu còn do dự cái gì nữa? Làm sao thế? Chẳng lẽ cậu không muốn dâng Lạc Linh Huyết lên tặng cho cung chủ sao?