Chương 3504
“Phụt! Phụt”
Trần Nhất Tường lập tức nhổ ra ngụm máu lớn, cơ thể lại bay lên, sau đó ngã thẳng xuống phía Trác Toàn Khôn. Trác Toàn Khôn híp mắt lại, anh ta đưa tay lên, nhắm ngay trái tim của Trần Nhất Tường, chuẩn bị móc ral Chiêu này là muốn giết Trần Nhất Tường sao?
“Á????”
“Sư huynh Tường!”
“Không! Dừng tay lại!”
“Trác Toàn Khôn, mày muốn làm cái gì?”
Toàn bộ người của Thượng Thanh Cung choáng váng, liên tiếp gào thét lên, toàn bộ đều muốn xông tới.
Ai cũng không ngờ Trác Toàn Khôn lại ra tay độc ác như thế, và cũng không ai ngờ được Trác Toàn Khôn lại mạnh đến vậy.
“Trác Toàn Khôn! Cậu quá đáng lắm rồi đấy!”
Nhị Tôn Trưởng cũng gấp gáp, hét lên một tiếng rồi nhảy về phía Trác Toàn Khôn!
Nhưng Trác Toàn Khôn hoàn toàn không có ý định dừng tay một chút nào, bàn tay kia của anh ta vẫn hung ác hướng về Trần Nhất Tường!
Một lòng muốn giết người!
Anh ta muốn Trần Nhất Tường chết tại chỗ!
Rất nhiều người đều trừng lớn mắt: Toàn bộ người của Trường Sinh Thiên Cung, Cô Sơn, Tử Huyền Thiên đều nhìn chằm chằm hình ảnh này.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên một bóng người như tia chớp lướt giữa không trung, ôm lấy Trần Nhất Tường trước khi Trác Toàn Khôn kịp thành công rồi nhảy sang một bên.
Trác Toàn Khôn móc hụt vào không khít Mọi người đều nín thở, vội vàng đưa mắt nhìn sang.
Là Lâm Dương!
Anh ta lại ra tay rồi!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Sư huynh Trần Nhất Tường, có sao không?”
Lâm Dương đỡ lấy Trân Nhất Tường, nhanh chóng đâm mấy châm lên người của anh ta, giúp anh ta cầm máu chữa vết thương.
Toàn thân Trần Nhất Tường đau đến run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cả người đều mất hết sức lực nhưng may là vẫn còn thần trí: “Cảm ơn cậu, sư đệ Lâm…”
“Sư huynh Tường!”
“Anh sao rồi?”
Mọi người đều lao tới, lo lắng vô cùng.
Lúc này Nhị Tôn Trưởng cũng đã chạy tới, kiểm tra lại thân thể cho Trần Nhất Tường. Sau khi đã xác định anh ta không bị nguy hiểm đến tính mạng, Nhị Tôn Trưởng mới lập tức quay người chuẩn bị nổi bão.
Nhưng lúc này, Lâm Dương đột nhiên tiến lên một bước, lên tiếng: “Trác Toàn Khôn, anh ra tay ác độc với người cùng tông môn như thế chỉ vì muốn ép tôi ra tay thôi! Đã như thế, tôi sẽ thỏa mãn anh, đánh với anh một trận!”
Lời vừa dứt, cả bầu không khí bỗng nhiên lặng đi, vô số ánh nhìn đều tập trung lên người Lâm Dương.