Chương 3522
Thiên Diệp nói xong thì lập tức đuổi theo Chấn Hám Sơn. Nhưng khi bọn họ vừa bước đến cổng của Trường Sinh Thiên Cung thì toàn bộ đều dừng lại.
Chỉ thấy cổng lớn uy nghiêm của Trường Sinh Thiên Cung lúc nãy đã bị đập nát, vài đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung đã ngất lim nằm trên mặt đất, tay chân đã bị chặt đứt. “Nơi này… Đã xảy ra chuyện gì?” Một người của Từ Huyền Thiên thì thào.
Thiên Diệp và Chan Hám Son không trả lời mà đi vào bên trong.
Dọc cả đoạn đường, nơi nào cũng đã bị đánh võ, người người nằm la liệt trên mặt đất, Máu tươi và đống đổ nát tràn ngập cà Thiên Cung.
Thiên Diệp quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào Chấn Hảm Sơn và hỏi: “Ai làm vậy?”
Nhưng không chờ Chấn Hám Sơn trả lời, một giọng nói khàn khàn mà lạnh như băng vang lên, vọng lại khắp toàn bộ Thiên Cung.
“Cung chủ Thiên Cung ở chỗ nào?”
Nghe thấy giọng này, da đầu của Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn đều run lên.
Ai lại dám nói ra lời nói đó? Đây chính là khiêu khích Trường Sinh Thiên Cung!
Đoàn người của Từ Huyền Thiên đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ nhìn thấy một người mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc bạc trắng đang đứng trước Nhật Nguyệt Tiên Cung.
Người đàn ông này đeo mặt nạ, toàn thân phát ra hơi tho. thô bạo khiến người khác không dám lại gần.
“Đây là… Người đó là ai?” Thiên Diệp vẫn còn sợ hãi, kiêng dè hỏi.
Ông ta cảm nhận được sức mạnh của người trước mặt không hề thua kém mình.
“Phó chưởng môn Thiên Diệp, người này. Ông biết đấy” “Tôi biết sao?”
“Đúng vây, câu ta là… Lâm Dương”
“Lâm Dương?”
ròng mắt của phó chưởng môn Thiên Diệp như muốn rớt ra ngoài, ông trừng lớn nhìn ông ta: “Hám… Hám Sơn! Anh đang nói bậy à? Người này… Làm sao lại là Lâm Dương được chứ? Anh… anh không nhìn nhầm đấy chứ?”
“Phó chưong môn Thiên Diệp, hiện tại tôi khó giải thích với anh được, tôi chỉ có thể nhắc ông một điều, dốc hết toàn bộ. sức lực của mình để bảo vệ cho Lâm Dương, đưa cậu ta về ‘Từ Huyền Thiên đi! Như thế, Từ Huyền Thiên mới thịnh vượng được, tương lai của Từ Huyền Thiên mới có thể bừng sáng được!” Chấn Hám Sơn kích động, run rẩy, hào hứng mà bàng hoàng la lên.
Không ai đoán được tâm tình của ông ta vào giờ phút này, Thiên Diệp cũng không thể.
Thật ra, Thiên Diệp vẫn chưa tiêu hóa nổi.
Người phía trước ông ta có khí the rat dáng so! Sao có thể là tên đệ từ Lâm Dương kia được chứ?
Rõ ràng Lâm Dương đã không còn Lạc Linh Huyết trong tay nữa roi! Hoàn toàn không thể có hoi thờ hùng mạnh như thế được…
“Không the nào… Chấn Hám Sơn, anh định hủ tôi à.” Thiên Diệp bẩn thần ni non.
Lúc này, người đeo mặt nạ đã đi vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.