Chương 25: Phù Dung yến (hai)
Editor: Hân Nghiên
“Đại tiểu thư, chúng ta đến Quỳnh Hoa Lâu rồi......” Hà quản gia cung kính nói.
“Đến nhanh vậy sao? Hai hộ vệ kia đâu?” Mới vừa ngủ dậy, tiếng nói cũng lười biếng, Vân Khê nhìn xung quanh, không thấy hai người Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục, không nhịn được hỏi.
“Bọn họ còn ở phía sau.”
Theo tầm mắt Hà quản gia nhìn qua, chỗ xa xa, lam y bạch y tay áo phiêu bay, hai người thân hình như tia chớp, từ nóc nhà này nhảy tới nóc nhà khác, làm cho những người trong thành sợ tới mất vía phải tránh khỏi chỗ đó.
Vân Khê nhíu mày, hơi có chút bất đắc dĩ, nàng không nên đem hai người này đặt cùng một nơi! Hai người bọn họ một khi ở chung một chỗ, vĩnh viễn sẽ không cách nào sống yên ổn. Nhưng mà, hai người bọn họ không ở đây, bên tai nàng cũng thanh tĩnh hơn.
“Tiểu Mặc, xuống xe đi.” Vân Khê nắm tay nhi tử, xuống xe ngựa, con ngươi ôn nhu như nước dừng trên người con, “Nhớ kỹ, một lát cho dù người khác nói cái gì, cũng không được để trong lòng, xem như bọn hắn đánh rắm là được. Chúng ta là người có tu dưỡng, không tranh chấp với người kém hiểu biết.”
Hà quản gia và Tiểu Thúy đi theo bên cạnh, nghe những từ bất nhã thoát ra từ miệng nàng, không khỏi líu lưỡi nói không nên lời.
Vân Tiểu Mặc dụi đôi mắt buồn ngủ, gật đầu đáp: “Dạ, mẫu thân, con nhớ kỹ rồi.”
Sờ sờ đầu của bé, tiếng nói của Vân Khê mềm mại: “Còn có, phải nhớ luôn nở nụ cười! Càng tức giận, càng phải mỉm cười, chỉ có như vậy, mới không bị kẻ khác đánh bại.”
“Dạ!” Vân Tiểu Mặc nặng nề gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào.
Hà quản gia ở một bên nghe Vân Khê giáo dục con như vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Tiểu Thúy cũng len lén gạt nước mắt, Đại tiểu thư là người tốt, làm sao lại gặp chuyện như vậy? Ông trời thật là bất công!
Khi Vân Khê đi vào Quỳnh Hoa Lâu, tình cảnh hò hét náo nhiệt bỗng an tĩnh lại.
Nơi cửa chính, treo mấy đèn lồng hoa lệ, đồng thời phát ra ánh sáng nhu hòa.
Ở nơi ánh sáng ôn nhu này, một nữ tử chậm rãi bước đến, quần áo một màu trắng, khuôn mặt không trang điểm, tóc đen như mực, tùy ý xõa trên đầu vai, tung bay theo gió.
Nàng mặc theo kiểu nữ tử đã xuất giá, ánh sáng nhu hòa phủ lên bạch y trên người, tất cả cảnh sắc bên trong Quỳnh Hoa Lâu đều làm nền cho nàng, tinh khiết, khí chất xuất trần, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Khắp mọi nơi vang lên tiếng hít thở không đều, mọi người rối rít suy đoán thân phận của nàng, Thấm Dương thành khi nào có một đại mỹ nhân tuyệt thế vô song như vậy?
Nam Cung Dực so với nàng đã đi trước một bước tiến vào Quỳnh Hoa Lâu, nghe được khắp nơi thoáng yên tĩnh lại, sau đó là tiếng hít thở phập phồng cao thấp, dưới chân hắn ngừng lại, ánh mắt cũng nhìn theo.
Mặc dù ban ngày đã thấy vẻ tuyệt mỹ của nàng, nhưng bây giờ nàng đắm chìm trong một mảnh nhu hòa màu vàng, lại mang một bộ phong tình vạn chủng khác, khí chất hoạt bát, tim bỗng đập mạnh, chân mày hắn nhíu lại, trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra vẻ mất tự nhiên.
Khi mọi người thấy đứa bé trong tay nàng, lại nổi lên tiếng kinh hô khác.
Nếu nói bạch y nữ tử là cửu thiên tiên nữ lầm lạc chốn phàm trần, thì đứa bé trai xinh đẹp đáng yêu kia chính là tiên đồng bướng bỉnh lạc đường, không cẩn thận rơi vào nhân gian.
Giống như một kiệt tác trong tay họa sĩ, không cần sự trợ giúp của bất kỳ trang sức nào, cũng đã hoàn mỹ đến cực hạn.
Trong đám người rốt cục có người nhận ra Vân Khê, lên tiếng kinh hô: “Đây không phải là Vân gia Đại tiểu thư sao? Làm sao sẽ......” Nàng đem tất cả từ ngữ rung động đến tinh mỹ trong lòng đều nuốt vào bụng, không tin người mà bọn họ châm chọc cười nhạo, sẽ biến thành người đẹp đẽ trước mắt này. Nàng ta quả thực là được ân sủng trời ban, kiệt tác của đất trời tạo nên, nhưng nàng ngàn vạn không ngờ tới nàng ta lại chính là Đại tiểu thư Vân gia!
“Không thể nào! Vân Khê đúng là lớn lên rất đẹp, nhưng khí chất của người này...... Nàng không thể nào là Vân Khê, nhất định là dung mạo giống nhau thôi.”
“Đã thấy đứa bé bên cạnh nàng chưa? Vậy nhất định là Vân Khê, đứa bé kia chính là con riêng của nàng.”
“......”
Các tiếng tranh chấp suy đoán vang lên, cả Quỳnh Hoa Lâu lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Tây Môn Huyền Diệp vốn cùng nói chuyện với thái tử Nam Hi quốc Nam Cung Tỉ, đột nhiên chung quanh yên tĩnh trở lại, khiến hắn tò mò quay đầu nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy mẫu tử Vân Khê từ cửa tiến vào.
Tròng mắt thâm thúy chợt sáng, hắn đứng bật dậy có chút thất thố, nhưng ánh mắt mọi người lúc này chỉ chăm chú hướng tới cửa.
Nam Cung Tỉ híp mắt lại, bất động thanh sắc đánh giá Vân Khê, hắn nhẹ nhíu mày, không chỉ vì Tây Môn Huyền Diệp ngạc nhiên thất thố, lại càng vì Vân Khê xinh đẹp mà kinh ngạc. Đại tiểu thư Vân gia, từ trước hắn đã thấy qua, người thì đẹp thật, nhưng chỉ là cái thùng rỗng. Tính cách nhát gan hèn yếu, từ đầu đã không lọt được vào mắt của hắn, từ sớm hắn cũng biết phụ hoàng đem nàng chỉ hôn cho hoàng đệ hắn, hắn cũng không để ở trong lòng, bởi vì hoàng đệ hắn cưới chỉ là một bình hoa không hơn gì.
Hắn nuối tiếc chính là, phụ hoàng đã đem lực lượng cường đại Vân gia chia cho hoàng đệ hắn, đủ thấy phụ hoàng coi trọng hoàng đệ. Mà lúc này xem ra, nữ nhân này trừ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành ra, giống như còn có chỗ nào đó hấp dẫn người khác. Nếu những thứ tin đồn ban ngày kia là thật, như vậy phía sau nữ nhân này còn có thế lực mà hắn không biết, một người như vậy, không phải người của hắn, thì hắn không thể giữ lại!
Sự nguy hiểm quét qua ánh mắt của hắn.
Lúc này Tây Môn Huyền Diệp đã đến bên người Vân Khê, thân thể cao to, như hạc giữa bầy gà, hắn phất tay áo, bày ra bộ dáng chỉ có của các công tử, lên tiếng chào hỏi: “Vân tiểu thư, đã lâu không gặp?”
Vân Khê nhàn nhạt khinh bỉ liếc hắn một cái, chỉ cảm thấy thật là phiền toái.
“Chúng ta quen biết sao? Muốn làm quen, xin tìm người khác đi.”
Những đệ tử quý tộc vây xem vốn đang kỳ quái vì sao thái tử Tây Mộ quốc lại chủ động nói chuyện với Vân Khê, bây giờ nghe đến Vân Khê lãnh đạm trả lời vô lễ như thế, không khỏi thở ra một hơi.
Có vài nữ tử thậm chí phẫn hận không dứt, thái tử Tây Mộ quốc chủ động tiến lên chào hỏi nàng đã là quá mức, quá đáng hơn là, nàng lại cự tuyệt trò chuyện cùng đối phương. Ông trời ơi, ngươi có mở mắt không a, tại sao chuyện tốt gì cũng toàn cho Vân Khê chiếm hết?
Tây Môn Huyền Diệp ánh mắt lóe lên, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ: “Vân tiểu thư thật không nhớ sao? Hai ngày trước chúng ta mới gặp qua trên đường. Hoàng muội của tại hạ vô ý mở miệng, trong lúc vô tình đắc tội Vân tiểu thư, hi vọng Vân tiểu thư có thể bỏ qua hiền khích lúc trước, lấy thuốc giải ra, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Vân Khê nháy mắt mấy cái, giống như nghi ngờ: “Thuốc giải gì? Ta xem ngươi là người có chứng vọng tưởng, thích tự quyết định.”
Một tia âm lãnh hiện lên trên khuôn mặt Tây Môn Huyền Diệp.
“Vân tiểu thư, mạng người quan trọng! Nếu Hoàng muội ta thật sự xảy ra chuyện gì, hoàng thượng quý quốc chỉ sợ không tránh khỏi liên quan, đến lúc đó hoàng thượng quý quốc trách cứ xuống, bị dính líu cũng là phủ tướng quân.”
Một đôi ánh mắt như ngọc, cuối cùng biến thành một vũng đầm sâu, nhìn một cái không thấy được đáy.
“Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?” Vân Khê nhàn nhạt mở miệng.
Tây Môn Huyền Diệp nghe ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, không khỏi nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ là nhắc nhở Vân tiểu thư, chớ để vì nhất thời đắc ý tranh giành, mà gây họa tới Vân gia.”
Vân Khê cúi đầu cười ra tiếng, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, nhìn về phía con, hỏi: “Tiểu Mặc, con cảm thấy hắn có uy hiếp mẹ không?”
Vân Tiểu Mặc ngoan ngoãn nhìn chằm chằm Tây Môn Huyền Diệp, vểnh miệng nói: “Mẫu thân ghét nhất người khác uy hiếp.”
“Ngươi xem, ngay cả con ta cũng nghe ra ngươi đang uy hiếp ta, ngươi còn không thừa nhận? Đường đường thái tử một nước, thế nhưng khó xử uy hiếp nữ tử nhu nhược và đứa bé vô tội, lời này truyền đi, thật sự làm người người oán trách, nhân thần căm phẫn!” Lời của nàng nhẹ nhàng, giống như từng cơn gió nhẹ thổi qua đáy lòng của mỗi người, nổi lên tầng tầng rung động.
Tiểu Mặc đồng ý gật đầu nói: “Vâng, người người oán trách, nhân thần căm phẫn a!”
Tây Môn Huyền Diệp hóa đá tại chỗ, có nghiêm trọng như thế sao? Rõ ràng người bị hại là muội muội của hắn, làm sao hai mẹ con một đáp một xướng, hắn trở thành người người oán trách, nhân thần căm phẫn rồi? Còn có thiên lý hay không a?
Khuôn mặt đẹp như ngọc của Nam Cung Dực có dấu hiệu vỡ nát, trước không bàn đến nhi tử của nàng có phải đứa bé vô tội hay không, nàng một thân võ công hung hãn, thấy thế nào cũng đều không xứng với bốn chữ “nữ tử nhu nhược”!
Không thể không nói tới, bản lĩnh thay đen đổi trắng của nàng, làm hắn cảm thấy không bằng a …!
Đi theo phía sau Nam Cung Dực, thị vệ Lưu Tuyền trong lòng la hét, vô sỉ a vô sỉ, thử nghĩ xem ban ngày nàng đối đãi Vương gia bọn họ thế nào, kiếm pháp cao siêu cùng võ công cường đại, làm sao có thể liên quan đến bốn chữ nữ tử nhu nhược đây?