TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 47: Vạn Hoàng chi hoàng

Nam tử không có ngăn cản, tùy ý nữ tử ấy giơ kiếm đâm về phía Vân Khê

Thời điểm kiếm khí phá toát hư không mà tới, Vân Khê liền đoán được Huyền giai của đối phương, bất quá cũng chỉ là kiếm khách có Thần huyền hai ba phẩm, cũng dám ở trước mặt nàng múa kiếm? Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, rất muốn một chưởng giết chết nàng ta! Bất quá, nàng do dự, càng là học sinh có Huyền giai càng cao, thế lực phía sau bọn họ càng không đơn giản, nếu nàng lộ ra thực lực chân chính của mình, ngày sau nhất định hậu hoạn vô cùng. Nhất là khi nàng chống lại ánh mắt thập phần hứng thú của nam tử kia, nàng liền ra quyết định. Kiếm của nữ tử tiến tới gần mục tiêu, mục tiêu không có bất kỳ động tác gì, phảng phất là đang ngoan ngoãn đứng tại chỗ chịu trận. Mép của nữ tử nổi lên một nụ cười lạnh, sát khí trong đáy mắt cuồn cuộn, chỉ cần ai dám câu dẫn Cố sư huynh của nàng, tất cả những kẻ đó đều phải chết, hơn nữa không thể nào chết tử tế!

Mắt thấy sắp đâm tới mục tiêu, bỗng nhiên ngay lúc này, trước mắt bay lên vô số cát bụi, một cỗ bụi đất hướng về phía ánh mắt nàng mãnh liệt bay tới, khoé miệng cười lạnh của nàng chưa kịp thu hồi, liền ăn tới cả miệng đầy cát*(hahahaha~~~).

“Ghê tởm!” kiếm của Nàng dừng lại, đợi bụi cát xung quanh tĩnh lặng trở lại, thì lại phát hiện, người trước mắt đã biến đi đâu rồi?

Chết tiệt! Nàng ta lại trốn thoát rồi!

“Cố sư huynh...”Cô gái quay đầu, bỗng dưng phát hiện đến cả Cố sư huynh cũng mất tích, sắc mặt của nàng nhất thời đại biến, đôi mắt nhất thời tràn đầy lửa giận. Nữ nhân kia, ngươi có biết hậu quả khi đắc tội Mục Tiêu Tiêu ta không?

Ngươi hãy chờ đó cho ta!

Vân Khê cuối cùng lựa chọn trốn chạy, dù sao đồ đã lấy trong tay, không sợ gây tai hoạ, huống chi, nàng mơ hồ cảm nhận được thực lực của nam tử kia tựa hồ cũng không phải là Thần huyền đỉnh đơn giản như vậy.

Nửa đường, trùng hợp nhìn thấy Mạc Tử Hành đang trên đường đuổi theo nàng, Vân Khê sợ hắn đến chỗ kia lại đụng phải đôi cẩu nam nữ, rước lấy tai họa, không thể không dừng lại ngăn hắn.

Cũng vào lúc nàng dừng lại, Cố sư huynh kia cũng đã đuổi tới.

“Vân tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” lời của Mạc Tử Hành chưa kịp dứt, đột nhiên lại thấy Cố sư huynh xuất hiện, miệng của hắn cứ mở toan, “Cố........ Cố sư huynh?”

Thần thái kia của hắn, tựa hồ bỗng nhiên gặp được một siêu cấp đại nhân vật, làm cho hắn sợ đến nỗi biến thành cà lăm.

Vân Khê xoay người, lạnh lùng liếc hắn một cái, tâm tình có chút phiền não.

“Ngươi họ Vân?” Cố Mạc thành cũng không thèm nhìn tới Mạc Tử Hành, một đôi phượng mâu*(mắt phượng) mị hoặc, mười phần hứng thú đảo quanh trên người Vân Khê, đối với nàng lộ ra hứng thú nồng đậm.

“Tử Hành, chúng ta đi!” Vân Khê hoàn toàn không thèm nhìn hắn, gọi Mạc Tử Hành hồi hồn trở lại.

Cố Mạc Thành cười tỏ vẻ không sao, tiếp tục đi phía sau hai người, vừa đi vừa nói:”Cái họ Vân này, ở Long Tường đại lục là một dòng họ cực kỳ tôn quý, cũng là một điều cấm kỵ. Chỉ không biết cái họ Vân của ngươi, ý chỉ đám người là cực kỳ tôn quý kia, hay là......”

Lời của hắn, thành công đưa tới lòng hiếu kỳ của Vân Khê, bất quá nàng chắc chắn sẽ không hỏi hắn, người này tâm cơ thâm trầm, rất giỏi ẩn dấu thực lực, không phải là người dễ đối phó.

Mạc Tử Hành là một tiểu tử ngây thơ*(bản gốc nói em này vô tâm cơ), nghe được Cố Mạc thành nói như thế, hắn cũng cảm thấy hứng thú:”Đúng vậy, Vân tỷ tỷ, tỷ họ Vân, vậy tỷ có phải là người của dòng họ tôn quý kia không? Nếu đúng là vậy, ngươi có thể đi tìm Tụ Tiên đường của Vân Tiên Tử, nàng chính là người của Vân tộc, cũng là một trong những tinh anh của thập đại chí tôn điện tại học viện Vạn Hoàng ta. Thực lực của nàng không phải chuyện đùa, Tụ Tiên đường của nàng thành lập cũng là một trong tam đại đảng phái trong số đông đảo đảng phái của học viện Vạn Hoàng, nàng chính là trợ giúp lớn nhất đối với người của Vân tộc.”

Vân Tiên Tử? Vân tộc?

Nghe đến mấy cái này, cảm xúc Vân Khê đột nhiên sôi trào, có lẽ đáp án mà nàng muốn tìm, đã ngày càng tới gần nàng. Chẳng qua, có lẽ đúng như lời của nam tử lãng điệp*(phong lưu) kia, rốt cuộc nàng thuộc về tôn quý của Vân tộc, hay là cấm kỵ của Vân tộc, ngay cả nàng cũng không rõ. Nhưng nếu vội vàng đâm đầu vào đó tìm hiểu, đến lúc đó biết đâu thật sự bể đầu chảy máu*(gốc a~ không chém không chém), vậy thì đúng là tự tìm đường chết.

“Ta là họ Vân, không sai, bất quá cùng Vân tộc không có bất kỳ quan hệ.”

Cố Mạc thành nói: “Vậy thì càng tốt! Ngươi đã cùng Vân tộc không liên quan, chi bằng gia nhập Quân Tử đảng chúng ta, có ta ở đây thì Quân Tử đảng che chở ngươi, bảo đảm ngươi có thể ở học viện Vạn Hoàng thư thư phục phục*(thoải mái) sinh hoạt*(ở đây nghĩa là “sống” nha), muốn gió có gió lại muốn mưa được mưa, như thế nào?”

Nụ cười mê người của hắn lại xuất hiện, không ngừng hướng Vân Khê phóng điện, nếu đổi lại lại những nữ tử bình thường, e rằng không chống cự lại phong thái vạn người mê của hắn rồi. Chỉ tiếc, ở trong mắt Vân Khê, hắn đến một sợi tóc của Long Thiên Tuyệt so ra đều kém!

Hừ, đối với nàng phóng điện? Cấp độ quá thấp!

“Quân Tử đảng?” Vân Khê đột nhiên nhớ đám người Quân Tử lúc trước, trong lòng không khỏi nghĩ, vì sao trên cõi đời này có những người thích tự xưng là quân tử? Nhưng ngôn hành*(lời nói+hành động) của bọn họ hết lần này tới lần khác lại cùng quân tử đi ngược lại? Nàng nhướng mày, mỉm cười nhạt nói:” Ta cũng không phải là quân tử, cũng không muốn làm quân tử! Ta ưa độc lai độc vãng, có lợi ích thì chiếm, không có lợi ích thì đi, tự do tự tại, có phải tiêu dao sung sướng hơn không?”

Mạc Tử Hành đứng giữa hai người, thừa nhận bản thân cảm thấy vô cùng áp lực, đồng thời ngạc nhiên không dứt. Cố Mạc Thành là ai, chính là nhân vật phong vân nổi tiếng của học viện Vạn Hoàng, một trong tứ quân tử trong Quân Tử đảng, hắn cư nhiên lại mời Vân Khê gia nhập Quân Tử đảng, đây tuyệt đối là chuyện đáng ngạc nhiên. Ngay cả hắn đều có chút hâm mộ Vân Khê, phải biết rằng Quân Tử đảng không phải tùy tiện ai cũng có thể gia nhập. Càng làm cho hắn ly kỳ chính là, Vân Khê đã từ chối cơ hội gia nhập Quân Tử đảng.

Trời, đầu năm nay phát sinh nhiều chuyện đả kích người như vậy, đáng tiếc cũng không tới phiên hắn.

Chẳng qua là, Vân Khê đã từ chối cơ hội gia nhập Quân Tử đảng, trong lòng hắn vẫn rất cao hứng. Bởi vì nàng không muốn cùng đám người của Quân Tử đảng qua lại, ngược lại nguyện ý cùng nhân vật nhỏ bé như hắn lui tới, thoáng cái đã cho lòng tự tin của hắn tăng vọt, cũng càng nguyện ý ủng hộ nàng.

Nụ cười của Cố Mạc thành từ từ tắt ngấm:” Vậy ngươi có biết thế lực và thủ đoạn của Quân Tử đảng thế nào không? Huyết Linh chi ngàn năm ngươi mới vừa ăn vào lúc nãy, thật ra ta tính dùng nó làm lễ vật mừng thọ cho thủ lĩnh Mặc Tam Thiếu của Quân Tử đảng chúng ta, hiện tại Huyết Linh chi không còn, ngươi nghĩa ta nên làm gì?”

Rốt cục ngươi đã lộ ra cái đuôi!

“Làm sao bây giờ? Lộn xộn quá!” Vân Khê cười ngạo nghễ, “Là ngươi bỏ rơi nhiệm vụ, ở thời điểm quan trọng thì bỏ mặc, đây là lỗi của ngươi, mắc mớ gì tới ta chứ? Coi như Mặc Tam Thiếu của các ngươi tự mình đến chất vấn ta, ta cũng trả lời vậy thôi!” Nàng xoa xoa cái bụng vô cùng trân quý của mình, nói:”Hơn nữa, hiện tại đồ đã ở trong bụng ta, đó chính là của ta. Ngươi còn dây dưa không nghỉ, vậy đó không phải hành vi của quân tử a.”

Ánh mắt Cố Mạc Thành híp lại, khóe môi từ từ mở ra:”Hiện tại kết luận còn sớm, ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ. Nhưng nếu ngươi nguyện ý gia nhập Quân Tử đảng, ta sẽ hướng Tam Thiếu tiến cử ngươi, cho ngươi một vị trí chỉ ở dưới tứ quân tử mà thôi. Ngày sau ngươi ở học viện Vạn Hoàng muốn đi ngang, cũng không ai dám động tới ngươi! Bất quá, nếu ngươi vẫn cự tuyệt như cũ... Không ai có thể cự tuyệt lời mời của Quân Tử đảng!”

Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó vung ống tay áo lên, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Vân Khê và Mạc Tử Hành.

Con ngươi Vân Khê trở nên nghiêm túc, nàng nheo mắt, hừ lạnh một tiếng. Vân Khê nàng từ nhỏ bị hù dọa mà lớn đấy, muốn uy hiếp nàng? Không dễ như vậy!

Mạc Tử Hành một bên vỗ ngực, một bên kinh hãi nói:” Vân tỷ tỷ, tiêu rồi! Ngươi hoàn toàn đắc tội đám người Quân Tử đảng rồi, Cố sư huynh là một trong tứ quân tử trong Quân Tử đảng, làm người ngoại trừ việc hoa tâm phóng đãng, còn lại chính là rất thích ghi thù. Trước giờ không ai dám cự tuyệt hắn, kẻ nào dám từ chối hắn, đều không có được kết quả tốt.”

“Sợ cái gì? Hắn không dễ chọc, chẳng lẽ ta dễ trêu à?” Vân Khê tiếp tục xoa bụng, sau khi ăn xong Huyết Linh chi, trong bụng liền chậm rãi sản sinh nhiệt lượng, quả nhiên là thứ tốt, nàng phải mau chóng tìm một nơi nào đó cố gắng luyện hóa mới được.

“Vân tỷ tỷ, bụng ngươi không thoải mái sao?”Mạc Tử Hành hiếu kỳ liếc nhìn bụng của nàng, phát hiện dọc đường nàng luôn vô thức xoa xoa bụng của mình, khiến hắn không thể nào hiểu được. Sau đó, hắn lại lộ ra thần sắc hiểu rõ, gật đầu nói:” Nga, ta biết rồi. Nữ nhân mỗi tháng đều có vài ngày bất tiện như vậy*(ặc! nguyệt nương ==), điều này rất bình thường a! Tỷ tỷ không cần xấu hổ, không sao cả... Ai, làm nữ nhân thật không dễ dàng a! Sau này ta có thê tử, nhất định sẽ hảo hảo yêu thương bảo hộ nàng, tuyệt đối sẽ không làm nàng phải chịu khổ... Mẹ ta nói rất đúng, người trượng phu biết thương tiếc thê tử của mình, mới là trượng phụ tốt! Nam tử hán đại trượng phu lập nghiệp với đời nên......

Hắn cứ mãi đứng một bên ba hoa chích choè, liên miên cằn nhằn mãi không dứt.

Vân Khê im lặng liếc nhìn hắn, đứa nhỏ này bị mẹ nó đầu độc rất nặng rồi, chuyện này cũng thật không dễ dàng a! Bỗng nhiên nàng có chút bội phục mẹ của hắn, có thể đem nhi tử dạy được thành như vậy, thật là quá thần kỳ rồi! Có cơ hội, nàng muốn cùng nàng ấy học hỏi kinh nghiệm, đem tiểu Mặc nhà nàng cũng dạy thành một hảo nam nhân biết thương yêu mẫu thân, thê tử.

Sau khi hai người cùng đám tỷ muội của Thanh chữ đường hội hợp, Vân Khê lên tiếng muốn tìm một chỗ yên lặng, để tự mình tu luyện, đợi sáng sớm ngày mai rời khỏi núi Âm Thi này. Thanh chữ đường cùng Tụ Tú hội đám người biết lần thu hoạch bội thu, cả đám đều rất hài lòng, cũng không lo lắng những thứ khác nữa, đợi khi tìm được một nơi của mình, liền tự mình tĩnh tâm tu luyện.

Một ngày bình an trôi đi, đến sáng ngày hôm sau, tất cả học sinh trong núi Âm Thi đều rối rít hướng về phía cửa chạy ra. Phần lớn học sinh đều có thu hoạch, dĩ nhiên cũng có vài hài tử xui xẻo, nghe nói số người đến đây lần này tổng cộng có tới hơn một ngàn ba trăm, đợi đến lúc trở ra, đã còn không tới một ngàn người, có gần ba trăm người táng thân ở núi Âm Thi này, hoặc là bị Cương Thi đoạt mạng, hoặc là ở trong quá trình tranh đoạt bảo vật, bị những người khác giết chết.

Bình thường ở vạn hoàng học viện, Thần huyền đường, chí tôn điện ra, sinh tử của những học sinh còn lại, không có người nào chú ý tới cả, học viện này chỉ chú trọng bồi dưỡng những cao thủ Thần huyền trở lên, cho nên sự phân tranh giữa các đảng phái, học viện cũng không can thiệp.

Dòng người cuồn cuộn xuất hiện ở cửa, đợi chờ thoát khỏi phong khẩu.

Vân Khê ẩn mình trong ngàn vạn người, trên người mặc y phục thống nhất của học viện Vạn Hoàng, hơn nữa còn là y phục của người mới, cho nên căn bản không có kẻ nào chú ý tới, dĩ nhiên, ngoại trừ người khác.

Ù ù ù...

Lối ra từ từ hình thành một đạo xoáy nước khổng lồ, giống như một đường hầm thời không, chỉ cần bước ra một bước, chính là một bầu trời khác.

Vân Khê ngạc nhiên nhìn đạo xoáy nước này, không khỏi cảm thán, thế gian này vô kỳ bất hữu*(không gì không có), kiến thức của nàng vẫn còn quá nông cạn a.

Trong lúc mọi người nín thở, đợi chờ lúc được rời khỏi nơi đây, bỗng nhiên bầu trời hiện lên một đạo ánh sáng vàng rực, một tiểu Phượng Hoàng tựa như một tia chớp bất chợt xuyên qua, thoát khỏi vòng xoáy khổng lồ kia.

Tuy chỉ là thời khắc ngắn ngủi, nhưng cũng đủ làm mọi người chìm trong nỗi chấn kinh.

“Đây là cái gì? Giống như là một con Phượng Hoàng!”

“Chẳng lẽ là vạn Hoàng chi hoàng*(Hoàng đầu tiên chỉ Phượng Hoàng chữ hoàng, hoàng còn lại chỉ hoàng đế chữ hoàng) trong truyền thuyếtcủa học viện Vạn Hoàng chuyển thế sống lại?”

“Rất có khả năng! Từ lâu học viện Vạn Hoàng có lưu truyền một truyền thuyết, một khi Vạn Hoàng chi hoàng hiện thế, sẽ là thời khắc huy hoàng của học viện Vạn Hoàng ta, xem ra chúng ta lựa chọn học viện này là rất đúng! Hiện tại tuy danh tiếng của nó cùng chín học viện trước của Long Tường đại lục không thể sánh bằng, nhưng một khi có Vạn Hoàng chi hoàng, học viện chúng ta nhất định có thể vượt xa những học viện khác, trở thành học viện đứng đầu ở Long Tường đại lục này......

“Thật tốt quá! Chúng ta rốt cục có hi vọng rồi!”

“......”

Đám người bắt đầu sôi trào, phảng phất nhìn thấy hy vọng trước mặt, hy vọng học viện Vạn Hoàng của họ thăng chức trở thành học viện đứng đầu của Long Tường đại lục.

“Vân tỷ tỷ, mau nhìn! Đây nhất định chính là Vạn Hoàng chi hoàng! Vạn năm trước, học viện Vạn Hoàng chính là vì có vạn Hoàng chi hoàng che chở cùng thủ hộ mới sáng chế mệnh danh*(cái tên trường), chỉ tiếc bởi vì một cuộc hạo kiếp, Vạn Hoàng chi hoàng từ đó biến mất. Không ai biết nó bỏ đi đâu, là niết bàn*( link), hay là phi thăng thiên giới. Bất quá có người tiên đoán, sẽ có một ngày, vạn Hoàng chi hoàng sẽ tái hiện nhân thế, lời tiên đoán quả nhiên đã trở thành sự thật.”

Mạc Tử Hành cảm thấy vô cùng được hưng phấn, vì tương lai sau này của học viện Vạn Hoàng mà kích động.

Giờ khắc này, Vân Khê so với bất kì ai đều cảm thấy rối loạn, trên người ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Nàng vẫn còn nhớ rõ tiểu Phượng Hoàng này, chính trong quá trình mở cửa cứ điểm kia của nàng, tiểu tử này đã phá xác*(vỏ trứng) mà sinh ra, bất quá tiểu gia hỏa này tựa hồ căn bản không nhận ra nàng, hừ, cái đồ qua cầu rút ván, không có nhân tính*(í! nó làm sao có nhân tính =]])!

Nàng còn cực khổ chiếu cố nó hai ngày, sau khi phá vỏ sinh ra, đã hoàn toàn đem nàng vứt ra sau đầu, giận đến Vân Khê nàng nghiến răng nghiến lợi, có chút cảm thấy uỷ khuất khi thay người khác làm áo cưới. Không được! Nói gì cũng phải thu phục tiểu tử này! Không thể để tiện nghi cho kẻ khác!

Vân Khê âm thầm nói với bản thân.

Sau khi trải qua một cuộc phong ba nho nhỏ, mọi người liền nối tiếp nhau rời khỏi phong khẩu, rời khỏi núi Âm Thi này.

“Vân tỷ tỷ, mau nhìn! Đây chính là học viện Vạn Hoàng của chúng ta! Có phải rất xinh đẹp, rất tráng lệ hay không?” Thanh Hà vui vẻ kéo tay Vân Khê kêu to.

Vân Khê ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong những dãy núi liên miên, mây mù lượn lờ, xây dựng rất nhiều cung điện. Những cung điện đó phảng phất như đang trôi lơ lửng giữa không trung, thấp thấp thoáng thoáng, phiêu phiêu đãng đãng, tựa như bồng lai tiên cảnh*(nơi ở của tiên).

Hàng ngàn thác nước, từ giữa sườn núi trút xuống, tựa như vô số đại Long hùng vĩ đang khiêu vũ*(ta chém).

Vân Khê nhìn thắng cảnh Thiên Cung trước mắt, không khỏi cảm thấy ngây dại.

Không ngờ thiên hạ lại có nơi mỹ lệ đến như vậy, đây chính là rung động phát ra từ nội tâm, du nhiên nhi sanh*(tự nhiên mà có), khiến nàng đối với học viện Vạn Hoàng tràn ngập hứng thú.

Từ một vùng đất tràn đầy tử thi, thoáng cái tiến vào Thiên Cung tiên cảnh, ảnh hưởng của thị giác, khiến nội tâm Vân Khê bừng tỉnh, đột nhiên cảm thấy yêu thích nơi này.

Đọc truyện chữ Full