TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 6 - Chương 95: Xử lí phản đồ, đánh!

Edit: Tiểu Mộng & Phuong Thanh.

Beta: Tiểu Mộng

Mấy người đang nói chuyện, Tạ trưởng lão bị ba thú sủng quần đấu trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, quá hung tàn rồi! Tại sao có thể đối xử với lão nhân gia như vậy?

Cho dù chết, hắn cũng muốn biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao muốn quần đấu hắn?

“Các ngươi…… Rốt cuộc là người nào?” Tạ trưởng lão người đầy thương tích, khẽ run đưa tay, sờ hông của mình.

“Mau ngăn cản hắn! Hắn muốn thả đạn tín hiệu!” Long Thiên Thần hét to một tiếng, Phì Phì nhẹ nhàng nhảy, rồi nặng nề rơi xuống, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, Tạ trưởng lão chịu đau, toàn bộ tứ chi hắn bị phế.

Long Thiên Thần ngồi chồm hổm trước mặt hắn, nói: ” Đoan Mộc Gia tộc thiếu nợ, sớm muộn gì cũng phải trả lại, hôm nay chúng ta thay người Vân tộc cấm kỵ nhất tộc đến đòi nợ các ngươi!”

“Cấm kỵ nhất tộc?” Đáy mắt Tạ trưởng lão hiện ra vẻ ngạc nhiên cùng hoảng sợ, Long Thiên Thần lại hỏi, “Nói cho ta biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi vì sao lại phản bội cấm kỵ nhất tộc, bán đứng họ? Chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ để ngươi được chết một cách thống khoái, nếu không, ngươi sẽ ăn không ít khổ.”

Tạ trưởng lão mang theo thần sắc thống khổ, trên tay, thân thể, truyền đến từng trận đau đớn, hắn bắt đầu dao động.

Phủ đệ.

Đoan Mộc Gia chủ thấy Tạ trưởng lão rời đi lâu như vậy, cũng không có trở lại, trong lòng càng thêm bất an, cho nên phái hai gã cao thủ đi thăm dò.

Lúc này, tiến trình luyện đan đã đạt tới thời khắc quan trọng nhất.

Ngửi thấy mùi thuốc từ trong lò đan bay ra, toàn trường hô hấp thật sâu, mùi dược liệu bay tới đâu, làm cho tinh thần phấn chấn.

Lúc này Đoan Mộc Hùng từ chỗ ngồi đứng lên, lặng lẽ mang Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh đi.

Đoan Mộc Gia chủ tình cờ quay đầu, phát hiện hai đứa bé đột nhiên không thấy, đồng thời Đoan Mộc Hùng cũng không thấy ngươi bóng dáng.

Qua nhiều năm xông pha giang hồ, sự việc lần này giấy lên hồi lỗi bất an trong lòng hắn, đột nhiên chuông báo động gõ vang, đại sự phải tiến hành rồi!

Hắn đứng dậy, rời đi chỗ ngồi, nhanh chóng rời xa đám người.

Cũng là vào giờ khắc này, Giải Độc Đan ra lò.

Toàn trường tiếng hoan hô ngân vang, không ai chú ý tới sự rời đi của Đoan Mộc gia chủ.

Long Thiên Tuyệt bị những tiếng hô vang này làm cho thất thần, chờ hắn nữa quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng của Đoan Mộc Gia chủ.

Con ngươi hẹp dài khẽ nheo lại, tinh quang lóe lên, hắn không nóng nảy, hiện tại cả Đoan Mộc Gia tộc đã bị người của hắn kiểm soát, hắn không tin Đoan Mộc Gia chủ có thể từ trong tay của hắn thoát. Hiện tại hắn muốn thu lưới,tóm sống tất cả bọn họ

Vỗ tay phát tín hiệu, trong lúc mọi người còn đắm chìm trong vui sướng khi đan dược ra lò, trên mái hiên phủ đệ, đột nhiên xuất hiện một nhóm lớn cao thủ, những cao thủ này có thực lực rất mạnh, uy vũ hùng tráng. Trong tay mỗi người đều cầm cung tên, mỗi một chiếc cung, có ba mũi tên, nhất tề nhắm vào đám người ngay giữa sân.

Đám người vốn là còn huyên náo, lập tức yên tĩnh lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bọn họ là người nào? Tại sao có kẻ địch đột kích, phía ngoài một điểm động tĩnh cũng không có?”

Lòng người hoang mang, bắt đầu rối loạn.

“Gia chủ đâu?” Đám người rất nhanh phát hiện không thấy bóng dáng gia chủ. Ở thời khắc mấu chốt, gia chủ không thấy bóng người, lòng người càng thêm loạn.

Một góc mái hiên, có một người mặc áo bào màu xanh, vươn người mà đứng, hướng về phía một góc phía sân khom người nói: “Tôn chủ, người của chúng ta đã bao vây toàn bộ Đoan Mộc Gia tộc, ngay cả con ruồi cũng bay không lọt!”

Vân Khê hơi kinh ngạc, đột nhiên xảy ra biến cố làm nàng không có chuẩn bị. Nàng hoàn toàn không biết đây là an bài của Long Thiên Tuyệt, cho đến khi thấy thân ảnh của Vân hộ pháp, nàng mới hiểu ra.

Trên mái hiên, tất cả cao thủ cầm cung tên trong tay, nhất tề hướng cùng một hướng nghênh lạy, trên mặt mỗi người đều thành kính.

Lâm vào khủng hoảng những cao thủ Đoan Mộc Gia tộc cùng nhau quay đầu, hướng về phía tầm mắt những cao thủ này nhìn, nơi đó, phát ra hào quang vô lượng, một nam tử một đầu tóc dài màu vàng kim cùng ánh nắng hòa hợp nhất thể, chói mắt làm cho người ta không thể nhìn thẳng.

Hắn trầm tĩnh đứng ở đó, không nói một lời, cả người tản ra khí thế của bậc đế vương, một làn gió khẽ thổi qua, làm cho mái tóc vàng như nhảy múa trong gió.

Hắn nhẹ nhàng nâng mâu, chỉ là một ánh mắt, làm cho người ta không dám khinh nhờn.

Tất cả cung thủ, kéo căng dây cung, chờ phân phó.

Chỉ có chỉ là một ánh mắt, một ánh mắt bình tĩnh.

Cả sân tràn ngập tiếng la ó, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.

“Tại sao?” Thanh âm Đại trưởng lão cất lên, thay lời tất cả cao thủ còn nghi vấn trong lòng. Vô duyên vô cớ, đột nhiên bị tập kích, đây là việc liên quan đến việc diệt môn, nếu không tìm hiểu nguyên cớ, chẳng phải là bọn họ bị chết oan uổng sao.

Đúng vậy a, tại sao?

Vân Khê cũng không hiểu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt chỉ nhìn Vân Khê, từng bước từng bước hướng nàng đi tới, thanh âm từ ái nói: “Khê Nhi, có chuyện ta phải nói cho nàng biết, sở dĩ cấm kỵ nhất tộc bị diệt, thật ra là có nội gian quấy phá, nội gian cung cấp chỗ ẩn thân của những người cấm kỵ nhất tộc, hơn nữa nắm rõ thói quen của cấm kỵ nhất tộc. Chính vì bị nội gian bán đứng, cấm kỵ nhất tộc mới có thể trong một ngày tan cửa nát nhà, thua hoàn toàn.”

“Ý của chàng là, nội gian chính là……” Vân Khê còn chưa nói hết, tiểu phượng hoàng hiện thân giữa không trung, mắt nhìn xuống cả sân, cả thân thể nó giống như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lên, lông vũ màu vàng dựng lên.

“Bổn tọa không nghĩ tới, trong thập đại gia tộc bổn tọa một lòng bồi dưỡng, kẻ phản bội bổn tọa lại chính là Đoan Mộc Gia tộc!” Vân Huyên ức chế, không kìm được phẫn nộ trong lòng, mở miệng nói, “Ban đầu khi bổn tọa chọn lựa mười vị đệ tử, tình cờ phát hiện thuỷ tổ Đoan Mộc Gia tộc các ngươi có Thiên Nhãn. Thiên Nhãn là nghịch thiên tồn tại, Thiên Nhãn một khi mở ra, biết trước quá khứ tương lai. Bổn tọa coi trọng hắn, những cao thủ gia tộc khác cũng coi trọng hắn, khác nhau chính là, bổn tọa coi trọng thiên phú của Đoan Mộc cùng tài hoa của hắn, những người khác coi trọng chỉ là con mắt trời cho của hắn……”

Mọi người ngạc nhiên nhìn, lúc này thấy người đang nói chuyện là tiểu phượng hoàng, mọi người lâm vào sững sờ.

“Khi hắn bị các cao thủ vây bắt, muốn hiếp bức hắn sử dụng Thiên Nhãn, bổn tọa xuất hiện, cứu tính mạng của hắn. Hắn vì báo đáp bổn tọa, bái bổn tọa làm sư phụ, lúc ấy bổn tọa đang tìm kiếm nhân tài, liền thu hắn làm đồ đệ. Bổn tọa biết, Thiên Nhãn mặc dù lợi hại, nhưng khi sử dụng một lần Thiên Nhãn, tuổi thọ chủ nhân của nó sẽ hao tổn ít nhất mười mấy năm, cho nên bổn tọa mặc dù rất muốn biết tương lai của cấm kỵ nhất tộc lại chưa từng yêu cầu hắn sử dụng Thiên Nhãn giúp ta tiên đoán tương lai……”

Ngữ điệu Vân Huyên đột nhiên cao vút lên: “Bổn tọa tự thấy mình đối đãi với Đoan Mộc Gia tộc các ngươi không tệ, nhưng các ngươi quên mất lời thề ban đầu, chẳng những không có hảo hảo mà thủ hộ hậu nhân của bổn tọa, còn tư thông với kẻ thù của bổn tọa, hại chết nhiều cao thủ cấm kỵ nhất tộc như vậy, tội các ngươi chết vạn lần đều không đủ đền mạng cho cấm kỵ nhất tộc!”

Bà nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng trong cơ thể tiểu phượng hoàng lập tức bạo phát ra, huyền khí màu vàng đỏ dung hợp lực lượng bản thân bà, như khói dầy đặc cuồn cuộn loại, đem trọn phủ đệ tràn ngập khí tức của bà.

Sức chịu đựng đã tới cực hạn, những cao thủ Đoan Mộc Gia tộc cảm thấy hô hấp không thông, những tiểu tử kia không chịu được lực áp bách, bất tỉnh.

Những cao thủ Đoan Mộc Gia tộc hoàn toàn rối loạn, chẳng lẽ hôm nay bọn họ phải táng thân hơn thế?

Đại trưởng lão hô lớn: “Ngài không thể đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta chỉ là nghe lệnh của gia chủ làm việc, ngài muốn báo thù, thì hãy tìm gia chủ. Chúng ta già trẻ lớn bé, căn bản không biết chân tướng chuyện này, ngài giết chúng ta, cùng lạm sát kẻ vô tội có gì khác nhau?”

Những người bên cạnh Đại trưởng lão cũng gật đầu, rối rít hưởng ứng.

“Chúng ta cũng không biết chuyện! Các ngài muốn báo thù, tìm gia chủ đi, gia chủ làm rất nhiều chuyện gạt chúng ta, chúng ta căn bản không biết chuyện.”

“Bọn nhỏ vô tội, ít nhất các ngươi thả bọn họ ra.” Có nữ nhân thỉnh cầu, các nàng nhất tề nhìn Vân Khê.

Vân Khê hí mắt, nàng từ từ tiêu hóa chân tướng, nghe nói cấm kỵ nhất tộc bị diệt là bởi Đoan Mộc Gia tộc phản bội, trong nội tâm nàng đúng là cực kỳ giận dữ. Nhưng nghĩ lại, người khác tiêu diệt tộc nhân của ngươi, ngươi cũng muốn diệt người, cách làm như thế, không khỏi quá lạnh khốc vô tình.

Cũng không biết làm sao, vài năm nay, tâm cảnh của nàng xảy ra biến hóa rất lớn. Từ trước, nàng cho rằng, người không đánh ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, sẽ phải trả giá gấp 10 lần!

Tựa như đối phó Mạnh gia, Mạnh gia dám bắt Tiểu Mặc, muốn thương tổn thằng bé, nàng làm cho cả Mạnh gia long trời lở đất, cuối cùng Mạnh gia không có một người nào, không có kết quả tốt.

Khi đó nàng chỉ muốn trả thù, căn bản sẽ không động lòng nhân từ, bỏ qua cho những người vô tội kia.

Hiện tại, nàng lại không nghĩ như vậy. Có lẽ, bởi vì lúc trước nàng sát nghiệt quá nặng cho nên mới tạo ra kiếp nạn sao?

Chân mày nhíu lại, nàng hướng Long Thiên Tuyệt, nói: “Thiên Tuyệt, oan có đầu nợ có chủ, trước tìm Đoan Mộc Gia chủ. Những người khác, tạm thời giam lại, đợi điều tra rõ ràng chúng ta sẽ xử trí sau.”

Trên bầu trời, Vân Huyên quay đầu lại, nhìn Vân Khê, sát khí trên người cùng tức giận từ từ thu liễm.

Thật sự bà rất tức giận, mình tỉ mỉ đào tạo đệ tử, hậu nhân bọn họ lại phản bội bà, chết đi đã qua vạn năm, đối với Đoan Mộc Gia tộc tình cảm của bà đã không còn nồng đậm. Chẳng qua bà tức giận là vì con cháu mình một lòng muốn bảo vệ nhưng họ lại nhận được kết cục thảm hại như vậy, bà làm sao chịu được đây?

Vân Khê ngẩng đầu, cũng nhìn về phía Vân Huyên, Vân Huyên nhàn nhạt nói: “Hiện tại, ngươi đã là chủ nhân Vân Huyễn điện, Vân tộc hết thảy do ngươi quyết định! Ta đã làm sai rất nhiều chuyện, sẽ không can thiệp vào quyết định của ngươi.”

Đây là Vân Huyên thừa nhận địa vị của mình.

Từ nay về sau, không người nào dám chất vấn thân phận người đứng đầu Vân Huyễn điện.

Nàng cười một tiếng, rốt cục bình thường trở lại.

“Đại ca, có người từ Đoan Mộc Gia tộc chạy đi, hiện tại trốn vào đường cái, người của chúng ta đang tìm.” Chân trời, Long Thiên Thần cưỡi Dực Long thần thú xuất hiện, truyền tin tức.

“Người này hẳn là Đoan Mộc Gia chủ…… Đoan Mộc tiền bối, nơi này giao cho ngài.” Long Thiên Tuyệt trầm giọng nói.

Đoan Mộc Hùng dẫn hai đứa bé, từ trong góc đi ra: “Được, ta sẽ xử lý tốt nơi này, các ngươi mau đi bắt Đoan Mộc Gia chủ.”

Vợ chồng Long Thiên Tuyệt đang muốn rời đi, Đoan Mộc Tĩnh nói: “Gia chủ hắn còn núp ở phủ đệ, không có rời đi!”

Một câu kinh người.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Đoan Mộc Tĩnh, cô bé nói gia chủ không rời đi phủ đệ, làm sao có thể? Cơ hội tốt như vậy, hắn tại sao không trốn, chẳng phải là chờ chết?

Song, bọn họ sẽ không nghĩ tới, Long Thiên Tuyệt ở ngoài phủ đệ bố trí mai phục, không kém nơi này. Đoan Mộc Gia chủ một khi trốn ra phủ đệ, hắn sẽ gặp phải khốn cảnh không ít.

“Tiểu Tĩnh, vì sao con lại chắc chắn như vậy?”

Đoan Mộc Tĩnh chu miệng nói: “Là con dùng Thiên Nhãn nhìn được, cuối cùng gia chủ sẽ bị giết hại, người giết hại ông ấy là hai nữ nhân.”

“Hai nữ nhân?” Vân Khê càng cảm thấy kinh dị, nàng không nghi ngờ lời Tiểu Tĩnh nói, cô bé chưa bao giờ biết nói dối, “Nói cho Vân di biết, cuối cùng gia chủ bị giết ở chỗ nào?”

Tay nhỏ bé của Đoan Mộc Tĩnh chỉ, nghĩ tới điều gì đó, giọng nói có chút run rẩy, “Chính là ở hồ nước phía bên kia, lần trước, khi con suýt vị chết đuối ở đó liền nhìn thấy cảnh gia chủ bị giết…”

“Mọi người đi theo ta!” Đoan Mộc Hùng dẫn đường ở phía trước, đưa mọi người tới vườn hoang, vừa mới bước chân vào đã nghe thấy một tiếng hét thảm.

Mọi người bước nhanh đuổi tới nơi phát ra tiếng hét.

Bùm một tiếng, một thi thể bị ném vào hồ nước, cạnh hồ nước có hai nữ tử đang đứng, một trước một sau, một người đứng thẳng, một người hơi khom lưng, vừa nhìn đã biết bề trên bề dưới.

Trên mặt hai nữ tử đều có khăn lụa che, chỉ thấy một đôi mắt lộ ra, không rõ dung mạo của hai người.

Nhưng một thân xiêm y Vân tộc nổi bật vẫn làm bại lộ thân phận của hai người.

“Cao thủ Nội tông Vân tộc? Tông chủ của các người đâu? Bà ta không tự mình đến đây sao?” Vân Khê hỏi.

“Chỉ một việc nhỏ, cần gì Tông chủ phải tự mình ra tay?” Nữ tử cầm đầu hừ một tiếng, đánh giá Vân Khê, nói: “Ngươi là Vân Khê? Nội tông chúng ta đều nghe nói về ngươi, ngươi thật sự là không tệ, có thể luyện được Tàn Hoa bí lục của Vân tộc, lại có được tài nghệ luyện đan xuất thần nhập hóa. Chẳng qua, có vẻ ngươi không biết, Nội tông Vân tộc chúng ta chú ý nhất chính là cấp bậc, tuổi tác. Ngươi chỉ là một con nhóc, miệng còn hôi sữa mà dám diễu võ dương oai trước mặt các tiền bối chúng ta, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình!”

“Không biết tự lượng sức mình sao? Ta nói cho các ngươi biết, Nội tông ở trong mắt chúng ta cũng chả là cái khỉ gì, có thể nhận được sự ủng hộ của các ngươi hay không ta cũng chẳng thèm! Ta không ngại nói cho các ngươi, ta không những đi Nội tông Vân tộc, diệt nó, mà còn có thể hủy bỏ tất cả những thói hư tật xấu, thói quen cũ của Vân tộc, lập nên một Vân tộc mới trên Long Tường đại lục! Đáng tiếc, các ngươi không có cơ hội nhìn thấy…”

Ánh mắt Vân Khê nhìn lên, nàng đã thấy xung quanh khu vườn hoang đã xuất hiện hơn mười cung thủ, mũi tên đều nhằm vào hai cao thủ Nội tông. Hai cao thủ giật mình phản ứng lại, tức giận gầm một tiếng, muốn bỏ chạy.

Lúc này, Long Thiên Tuyệt ra lệnh một tiếng: “Giết!”

Vù vù……

Thanh âm xé gió vang lên, hai cao thủ Nội tông kinh hãi, trong đó người cầm đầu bắt được vạt áo tên còn lại, đem nàng làm tấm chắn, lượn vòng, ngăn cản được loạn tiễn từ bốn phương tám hướng bắn tới.

Cao thủ bị lấy làm tấm chắn đã biến thành con nhím

Có ít nhất mấy trăm mũi tên, đồng thời cắm vào thân thể nàng kia!

Khuôn mặt bị che khuất lộ ra vẻ dữ tợn, nàng quay đầu nhìn người phía sau, tuyệt vọng cùng bi phẫn bao quanh người nàng: “Vì sao?”

Đến lúc này rồi, nàng ta còn khờ dại hỏi tại sao?

Người phía sau cười lạnh: “Xin lỗi, thân bất do kỷ!”

Đây cũng là bản tính của cao thủ nội tông sao?

Hay cho câu thân bất do kỷ…… Vân Khê nổi giận, như lửa cháy lan tràn.

“Đồng bọn của ngươi đã xuống địa ngục, quá tịch mịch rồi, ngươi cũng đi xuống làm bạn với nàng đi!” Kèm theo thanh âm lãnh khốc của Vân Khê, không khí, tựa hồ cũng như muốn run rẩy theo.

“Phong Ấn thuật, định!”

Một tầng hào quang đánh trên người cao thủ nội tông, ánh sáng so với dĩ vãng chói mắt mấy lần.

Vào giờ khắc này.

“Giết! Loạn tiễn bắn chết!”

Ra lệnh một tiếng, hàng loạt mũi tên rời cung, không tới chốc lát, người đã bị bắn thành con nhím.

Bất đồng là, cao thủ nội tông lúc trước kia chỉ là con nhím một mặt, mà nàng ta hoàn hoàn chỉnh chỉnh là một con nhím.

Đọc truyện chữ Full