TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 7 - Chương 22: Đừng làm tổn thương tóc trắng thúc thúc

Long Thiên Tuyệt từ từ ngẩng đầu lên, thanh âm lạnh như băng nói: “Ngươi đi đi! Trở về nói cho Tử Yêu, có lòng nhân ái mới có thể bình định được thiên hạ, hắn đi ngược lại, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, mất đi tất cả.”

Hách Liên Tử Phong châp nhất hỏi: “Khê Nhi rốt cuộc sao rồi?”

Nghĩ đến ái thê hôn mê bất tỉnh, Long Thiên Tuyệt tức giận bất chấp nguyên do nói: “Khê Nhi sống hay chết, không tới phiên ngươi quản! Hách Liên Tử Phong, một ngày ngươi vẫn còn ở tại Bắc Thần gia tộc, ta và ngươi liền nhất định trở thành địch nhân, đây là sự thực không thể thay đổi được. Hôm nay ta để ngươi an toàn rời đi, ngày khác gặp lại, không phải ngươi chết chính là ta chết!”

Hách Liên Tử Phong sắc mặt khẽ biến, những cao thủ còn lại không đáp ứng.

Mấy vị nguyên lão Vân tộc dẫn đầu nhảy ra: “Long công tử, không thể để cho hắn đi, hôm nay nếu là để cho hắn rời đi, chẳng khác nào là thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.”

“Cho dù không giết hắn, cũng không thể thả hắn đi, để hắn lưu lại, giam lại, ngày sau thời điểm Bắc Thần gia tộc đánh tới nữa, chúng ta cũng có thể đem hắn ra uy hiếp bọn họ.”

“Trên người hắn chảy dòng máu Bắc Thần gia tộc, chính là dị tộc, không phải người tộc ta, kỳ tâm tất dị!”

“Giết hắn đi, tránh cho lưu lại hậu họa!”

Một trận hò hét nữa lại vang lên.

Hách Liên Tử Phong thân ảnh lạnh lùng đứng trong quần hùng, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm giác được thiên địa rộng lớn nhưng không có chỗ cho hắn dung thân.

Lúc này, thanh âm một cô gái vang lên: “Các ngươi đối xử với hắn như vậy là không công bằng.”

Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Hiên Viên Túc Gia từ trong đám người cất bước đi ra, trang phục nam trang, hai đầu lông mày mười phần anh khí: “Trên người của hắn chảy dòng máu như thế nào, không phải là hắn có thể quyết định, các ngươi tại sao lại vì trên người hắn chảy dòng máu Bắc Thần gia tộc. thì nhận định hắn nhất định là tội ác tày trời? Các ngươi có từng thấy chính hắn giết tộc nhân của các ngươi, có từng thấy hắn không chuyện ác nào không làm chưa?”

Hiên Viên lão gia tử thấy con gái mình đột nhiên đứng ra nói đỡ cho người nối dòng Bắc Thần gia tộc, lão trừng lớn mắt, ngây ngẩn cả người. Đây là chuyện động trời gì? Nữ nhi có phải uống lộn thuốc hay không? Nó là người kiểu –trời-sập-xuống-thì-chúng-ta-cùng-liều-mạng, lúc này lại đứng ra nói chuyện vì một người nam nhân, thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

“Gia Nhi, con bị ấm đầu sao?”

Hiên Viên Túc Gia tức giận trừng phụ thân một cái: “Cha mới ấm đầu rồi, ta nói cũng là lời công đạo, các ngươi khi dễ hắn như vậy chính là không đúng!”

Hiên Viên Túc Nhã tiến lên, kéo phụ thân đang muốn phát hỏa lại, ấm giọng nói với muội muội: “Gia Nhi, mọi người chỉ là bởi vì nhất thời tức giận mới có thể kích động như thế, ta nghĩ phần lớn mọi người vẫn biết phân rõ phải trái. Hách Liên công tử lần này cũng không có ác ý, chẳng qua hắn chỉ quan tâm an nguy của Khê Nhi, nếu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chẳng phải chúng ta cũng giống người Bắc Thần gia tộc rồi sao?”

Quay đầu lại, nàng khuyên con mình: “Tuyệt Nhi, nương nhìn vị Hách Liên công tử này không có ác ý gì, hiện tại tất cả mọi người nghe lời con, con nói một câu, mọi người nhất định sẽ không làm khó hắn.”

Lời của mẫu thân khiến khuôn mặt Long Thiên Tuyệt có chút rung động, mặc dù bởi vì Tử Yêu mà giận chó đánh mèo với Hách Liên Tử Phong, nhưng hắn nghĩ, nếu Khê Nhi giờ phút này thanh tỉnh, nàng nhất định không cho phép mọi người vây giết Hách Liên.

“Phụ thân, tóc trắng thúc thúc là người tốt, không nên thương tổn tóc trắng thúc thúc.” Thanh âm nữ nhi nhẹ nhàng mà bay vào trong tai hắn, để cho tim hắn trong nháy mắt mềm mại. Đều nói nữ nhi là tiểu tình nhân kiếp trước của phụ thân, lời này một chút cũng không sai, phàm là yêu cầu hai mẹ con các nàng, hắn cũng không có dũng khí cự tuyệt.

Long Thiên Tuyệt một tay ôm nữ nhi, một tay ôm ái thê, đưa mắt nhìn về phía Hách Liên Tử Phong: “Hách Liên, ngươi đi đi! Chỉ cần có ta ở, ta sẽ bảo vệ tốt Khê Nhi, bất kỳ người nào muốn thương tổn nàng, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!”

Hách Liên Tử Phong thật sâu nhìn Vân Khê một lúc lâu, hắn tung mình, một lần nữa trở lại trên lưng Côn Bằng, không lưu lại một câu nói, hắn xoay người lại lối vào thông đạo rời đi.

Vốn hẳn nên một lần nữa đóng lại thông đạo, nhưng lần này không có kịp thời khép lại, tảng đá  xung quanh thông đạo bị vỡ ra chút ít, nên lỗ hổng mở càng lớn.

Đột nhiên, ùng ùng, cả Hải Vực chấn động, biển động dữ dội.

“Không tốt, mọ người mau lúc này rời đi thôi!” Long Thiên Tuyệt sau khi trấn định. Triệu hồi ra chiến đội Thần Long, mọi người nhảy lên trên lưng Thần Long, trước lúc sóng biển động cuồn cuộn bọn họ bay khỏi Hải Vực.

Biển động dữ dội dường như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.

Lối vào thông đạo từ từ đóng lại, đợi đến khi sóng biển kịch liệt nhấn chìm, tất cả thông đạo hoàn toàn biến mất.

Bên ngoài thông đạo, hai mảnh Hải Vực gắn lại thành một mảnh......

......

Keng! Keng! Keng!

Bên tai truyền đến tiếng chuông, Vân Khê trong đầu một mảnh hỗn độn, không biết mình đang ở chỗ nào.

“Đây là cái địa phương quỷ quái gì? Chúng ta đã đợi ở đây hai ngày rồi, cũng không trông thấy một bóng người đi qua, ta muốn đi trở về!”

Loáng thoáng, Vân Khê nghe được giọng nói một cô gái.

Một thanh âm khác nói: “Tiểu thư, ngài nhẫn lại chút nữa! Thượng thư đại nhân nói, mấy ngày nay hoàng thượng sẽ đi đến thăm Từ Vân am, việc này chắc chắn không phải giả, nói không chừng chúng ta lại đợi thêm hai ngày, là có thể nhìn thấy hoàng thượng đây.”

“Ngươi để cho ta đợi thêm hai ngày nữa? Ta đều đợi không nổi nữa! Ngươi đừng cản ta, ta hôm nay phải trở về phủ!”

“Tiểu thư, tiểu thư......”

Tiếng người từ từ đi xa, Vân Khê từ từ mở mắt ra, nàng phát hiện thân mình ở một nơi xa lạ, đập vào mắt chính là một cây cổ thụ chọc trời, bóng cây trùng điệp, mờ mờ ảo ảo.

Không đúng, nơi này cũng không xa lạ, giống như đã từng quen biết.

Vân Khê chống thân thể ngồi dậy, tay chống ra sau, nhưng không có bất kỳ cảm giác, nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, phát hiện hai tay mình có thể hoàn toàn xuyên thấu mặt đất, chính xác mà nói, hai tay nàng là trong suốt, thậm chí cả người nàng tất cả đều là trong suốt, nàng giống như không tồn tại. So với những vaatjh khác, nàng đúng là không tồn tại.

Trời a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thiên Tuyệt đâu? Các con của nàng đâu?

Còn có, mẫu thân đâu?

Tâm tư rối loạn, lại có tiếng người xa truyền đến, Vân Khê do dự, mình rốt cuộc là tránh đi, hay là...... sau một khắc, nàng lập tức ý thức được, mình trốn hay không đã không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Sưu____

Một mũi tên xuyên qua thân thể của nàng, nàng thậm chí còn không phản ứng kịp nữa, mũi tên đã thẳng tắp bắn về phía sau nàng.

“A!”

Có người trúng tên, lên tiếng ngã xuống đất.

Vân Khê cúi đầu, kỳ lạ nhìn thân thể mình, mũi tên kia rõ ràng là xuyên qua cơ thể nàng, nhưng nàng một chút cảm giác cũng không có, chẳng lẽ, nàng đã chết, hóa thành quỷ hồn?

Quay đầu lại, nàng thấy một hắc y nhân bị mũi tên bắn chết, chỗ hắn ẩn thân cách nàng không tơi năm bước. Một đám binh sĩ mặc khôi giáp từ một phương hướng khác chạy nhanh đến, cầm đầu chính là một đại tướng quân, trong tay của hắn nắm cung tên, mũi tên kia chính là xuất từ trong tay của hắn.

Vân Khê liếc mắt, người này thực lực không cao, nhiều lắm cũng là Thần Huyền chi cảnh, Huyền tôn trở xuống, ở trong mắt nàng, căn bản không đáng nhắc tới.

Bất quá, nàng điều nàng quan tâm chính là đội nhân mã này ở phương hướng đối diện nàng mà đến, bọn họ có thể thấy sự tồn tại cảu nàng hay không?

Nàng không di chuyển chút nào, nàng muốn chứng thật suy đoán của nàng.

Cộc, cộc cộc...... Tiếng vó ngựa càng ngày càng tới gần.

Vân Khê tim đập tăng lên.

Vèo!

Tuấn mã từ trên người nàng lướt qua, Vân Khê nhắm mắt, chỉ cảm thấy gió bên tai kêu vù vù, trừ cảm giác đó ra, không có bất kỳ cảm giác khác.

Lòng của nàng thoáng cái rơi xuống đáy cốc.

Chẳng lẽ nàng thật đã chết sao?

“Hoàng thượng đang ở phụ cận săn thú, mọi người cẩn thận lục soát một lần, không thể để cho bất kỳ một tên thích khách nào thừa dịp có cơ hội.”

“Dạ, tướng quân!”

Vân Khê nghe giọng nói phía sau, tâm thần từ từ lại, hoàng thượng? Hoàng thượng trong miệng bọn họ là người phương nào?

Nàng rốt cuộc là tới nơi nào?

Lại một lần nữa xuyên qua sao?

Sau khi trấn định, nàng đứng dậy, đối mặt với phương hướng đoàn người, mở miệng nói: “Nơi này là chỗ nào? Hoàng Thượng các ngươi là người phương nào?”

“Tướng quân, chúng ta phát hiện trên mặt đất có dấu chân nữ tử, hướng phương hướng phía đông đi.”

“Đuổi theo!”

Không người nào để ý tới nàng, một nhóm tướng sĩ men theo dấu chân, nhanh chóng rời đi.

“Uy! Chờ một chút!” Dưới tình thế cấp bách, Vân Khê xuất thủ, chỉ một thoáng, huyền khí xung quanh tăng lên,  đem tướng quân từ trên lưng ngựa đánh rớt xuống đất, té bốn chân chổng lên trời, binh lính còn lại phía sau mọi người ngã ngổn ngang.

“Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ gặp quỷ?”

“Tướng quân, ngài không có sao chứ?”

Hiện trường loạn thành một đoàn.

Vân Khê nhìn hai tay mình, đuôi lông mày nhíu lại, thì ra cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào giao tiếp với người khác, bọn họ chẳng qua là không nhìn thấy nàng, nghe không được nàng nói chuyện, công phu của nàng vẫn là có thể thi triển.

Có lẽ, đây là điều may mắn duy nhất của nàng.

“Ta hỏi các ngươi, nơi này rốt cuộc là nơi nào?” Nàng cố gắng bắt lấy cổ áo tướng quân kia hỏi tới, trên tay bắt không được.

Tướng quân hai mắt cảnh giác quét bốn phía, vừa từ trên mặt đất bò dậy, vừa hướng binh lính của hắn nói: “Mọi người đừng loạn, nghe nói Từ Vân am thường có gió đối lưu xuất hiện, là bình thường......”

Từ Vân am?

Ba chữ rơi vào tai Vân Khê như là bị xét đánh.

Nàng đến Từ Vân am? Nàng từng xuyên đến chỗ này?

Đúng rồi, khó trách nàng vừa mới cảm giác xung quanh đây giống như đã từng quen biết, thì ra là nàng đã ở đây bảy năm trước, đúng là đã đến nơi này.

Nói như vậy, nàng bây giờ là ở Ngạo Thiên đại lục Đông Lăng quốc.

Từ Vân am, lúc trước nàng ở Ngạo Thiên đại lục, đây là nơi bắt đầu hết thảy, không nghĩ tới nàng lại tới nơi này.

Kinh ngạc xuất thần, cũng không biết ngẩn người bao lâu, chờ Vân Khê hoàn hồn, một ít binh sĩ đã sắp đi xa.

Đại kiếp, chẳng lẽ thật sự là đại kiếp nạn của nàng đến?

Nàng ngồi khoanh chân tại chỗ, nàng phải tìm được mẫu thân để hỏi cho rõ, có lẽ nàng có thể giải thích hết thảy phát sinh hiện tại.

Dần dần tiến vào trong mộng......

“Mẹ, mẹ?” Xuyên qua một tầng sương mù, Vân Khê đi tới nơi bờ hồ thường cùng mẹ gặp gỡ, nơi này trống rỗng, không có một bóng người.

Xung quanh không khí quỷ dị.

“Mẹ, người ở đâu? Mau ra đây gặp con?”

Liên tục gọi mấy tiếng, vẫn không có tiếng đáp lại, Vân Khê không khỏi gấp gáp.

“Mẹ, người mau ra đây gặp con, không phải nói tốt, muốn giúp con cùng nhau vượt qua đại kiếp nạn sao?”

Tinh thần sa sút, mất mát, tuyệt vọng.

Thiên Tuyệt ở nơi đâu?

Con của nàng ở nơi đâu?

Còn có thân nhân của nàng đang ở nơi nào?

Nàng thật sự thành một người lẻ loi, hai bàn tay trắng a.

Mặt trời lặn mặt trời mọc, nàng cứ như vậy ngơ ngác ngồi tại chỗ, trong đầu tự  hỏi vô số vấn đề.

Nàng bây giờ phải làm thế nào? Phải như thế nào mới có thể vượt qua kiếp nạn?

Ánh sáng ban mai sáng rỡ chiếu ở trên người nàng, tiếng chuông buổi sáng gõ vang, từng chiếc lá rụng xuyên qua thân thể nàng, rơi trên mặt đất, một ngày mới bắt đầu.

Nàng cũng nên lên đường rời đi, đi đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Từ Vân am, nơi nàng từng cư ngụ nhiều năm, có lẽ, nàng nên trở lại chốn cũ một phen.

“Tiểu Mạn, nhanh đi nấu nước, hôm nay lúc mặt trời lặn, đem mỗi một gian phòng dọn sạch sẽ.”

“Nga, ta lập tức đi!”

“Tiểu Mạn, làm sao còn chưa bắt đầu nấu cơm? Ngươi muốn để cho mọi người đói bụng sao?”

“Nga, tới đây!”

“Tiểu Mạn, xiêm y của ta đâu? Còn không mau đem xiêm y của ta mang tới? Hôm nay ta phải đi theo sư thái xuống núi, đi trước nghênh đón hoàng thượng, chuyện này không được qua loa.”

“Tốt, ta lập tức đem xiêm y đưa tới!”

“Tiểu Mạn......”

Đi tới Từ Vân am quen thuộc, xa xa, nghe được tiếng mọi người kêu gọi, Vân Khê đưa mắt nhìn lại, thấy được thân ảnh quen thuộc.

Một thân ảnh đơn bạc kia, thiếu nữ tử bị chúng nữ tử kêu đến kêu đi, nàng tên là Tiểu Mạn, nghe nói là một nữ cô nhi.

Thời điểm Vân Khê ở Từ Vân am, có biết nàng, nhưng không tinh tế hỏi thăm quá khứ của nàng, lúc ấy Tiểu Mặc tuổi còn quá nhỏ, am chủ sai nàng ấy tới chiếu cố Tiểu Mặc.

Thường xuyên thấy nàng ấy bị mọi người xem là nha đầu sai sử kêu đến kêu đi, nàng nhìn không nổi, đã gọi nàng ấy tới, đặc biệt  để cho nàng ấy giúp mình nàng.

Không nghĩ tới sau khi nàng rời đi Từ Vân am, Tiểu Mạn lại khôi phục đãi ngộ như trước, vẫn là bị kêu đến kêu đi.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc, Vân Khê phảng phất nhớ lại cuộc sống ngày trước, tiểu nha đầu mấy ngày không gặp, đã mất đi vẻ ngây ngô, lớn lên thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Nhìn nàng ấy loay hoay xoay quanh, Vân Khê không nhịn được thở dài, nha đầu này vẫn là không có học xong như thế nào đi cự tuyệt, như thế nào đối với người ta nói không!

“Vân, Vân tỷ tỷ?”

Nghe được tiếng kêu, Vân Khê cho là mình sinh ra ảo giác, ngẩng đầu, thấy Tiểu Mạn đang chạy về phía nàng: “Vân tỷ tỷ, thật sự là tỷ? Làm sao tỷ trở lại? Muội nhớ tỷ muốn chết!”

Trên dung nhan thanh lệ nở nụ cười tươi, Vân Khê thấy nụ cười sáng lạn của Tiểu Mạn, không nhịn được ngẩn người: “Tiểu Mạn, muội, muội có thể thấy tỷ?”

Tiểu Mạn dừng bước ở cách nàng không tới hai bước chân, kinh ngạc nháy mắt mấy cái: “Vân tỷ tỷ, muội dĩ nhiên có thể thấy tỷ a, tỷ không sao chứ?”

Vân Khê ngạc nhiên, nàng cũng muốn hỏi một chút, nàng ấy không sao chứ? Tại sao mọi người đều không thấy được nàng, không cảm giác được sự tồn tại của nàng, mà nàng ấy lại có thể thấy được mình đây?

“Tiểu Mạn, muội xác định muội có thể thấy tỷ, nghe được lời nói của tỷ?” Vân Khê chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần nữa.

Tiểu Mạn gật đầu như băm tỏi: “Vân tỷ tỷ, Tiểu Mặc đâu? Bé tại sao không có cùng trở về với tỷ?”

Vân Khê ngạc nhiên đánh giá đối phương, quay đầu nhìn những người khác chung quanh, chỉ thấy các nàng đang dùng ánh mắt quỷ để đánh giá Tiểu Mạn, bởi vì ở trong mắt của các nàng, Tiểu Mạn đang nói chuyện với không khí. Một người nói chuyện với không khí, không phải là gặp quỷ, còn có thể là cái gì?

“Tiểu Mạn, ngươi đang ở đây nói chuyện với ai? Ngươi không có phát bệnh sao?”

“Tiểu Mạn, còn không mau đi làm việc? Giả thần giả quỷ, ngươi đang hù dọa ai đó?”

“......”

Tiểu Mạn không hiểu nhìn về phía những người khác, đang muốn giải thích, Vân Khê vội vàng ngăn nàng lại: “Tiểu Mạn, không nên nói cho mọi người sự tồn tại của tỷ, muội trước đi làm việc, tỷ sẽ lại tới tìm muội.”

“Tại sao?” Tiểu Mạn kinh ngạc vò đầu, trước mắt đột nhiên thổi qua một trận gió mát, Vân Khê đang đứng trước mặt nàng, rất nhanh liền biến mất ở trước mắt nàng.

“Ba!” Cái ót đột nhiên bị đánh một cái thật mạnh, Tiểu Mạn kinh hô một cái, chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, một tay xoa xoa cái ót, sờ thấy một mảng ướt át.

“A...... Máu.”

“Có cái gì ngạc nhiên?” Ở phía sau nàng, một nữ tử đứng thẳng, trong tay nàng cầm một thanh Ngọc Như Ý, trên Ngọc Như Ý dính một vết máu, nàng đem Ngọc Như Ý cầm trong tay kia đánh giá một phen, kêu lên, “ Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, đầu thật đúng là cứng rắn, đem Ngọc Như Ý của tiểu thư nhà ta làm dơ! Còn không mau chút đi giặt xiêm y cho tiểu thư nhà ta, làm trễ nãi cơ hội tiểu thư nhà ta bay lên làm Phượng Hoàng, ta xem ngươi chịu nổi không!”

Tiểu Mạn xoa xoa vết thương của mình,  hình người trước mắt biến ảo, nàng cắn cắn môi, ủy khuất nói: “Ta chỉ chịu trách nhiệm giặt xiêm y người trong Từ Vân am, am chủ cũng không để cho ta giặt xiêm y của khách nhân......”

“Ngươi còn dám mạnh miệng?”

Ba ba, lại là liên tục hai cái đòn mạnh, nha hoàn Ân gia hạ thủ lực đạo không nhẹ, con mắt lệ nhìn chằm chằm Tiểu Mạn, cười lạnh: “Tiểu thư nhà ta để ngươi giặt xiêm y, đó là cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có được hãnh diện mà còn không biết tốt xấu! Đi, mau đi giặt xiêm y đi! Nếu như hôm nay không giặt sạch sẽ, ta cho ngươi đẹp mặt!”

Nhấc chân, lấy ra một thùng xiêm y, nha hoàn khí thế khinh người phất tay áo rời đi.

Tiểu Mạn ủy khuất ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía, những người khác thấy thế, rối rít làm bộ không nhìn thấy, nhanh chóng tản ra, có thể trốn liền trốn.

Ân gia tiểu thư nay là nữ nhi Thượng Thư, Thượng Thư là hạng người gì? Đây chính là đương triều tân quý, tâm phúc của  hoàng thượng, các nàng làm sao đắc tội được?

Vốn là sân đang huyên náo, thoáng cái trống rỗng, chỉ còn lại có một mình Tiểu Mạn.

Vân Khê vốn là muốn đi, ai ngờ đi không bao xa, thì lại thấy một màn như vậy.

Nha đầu nịnh bợ, trong ngày thường không có nhìn thấy còn chưa tính, hôm nay để cho nàng nhìn thấy, nàng phải dạy dỗ nàng một phen.

Chỉ thấy sau khi nha hoàn Ân gia kia đem Tiểu Mạn ra sức đánh, lộ ra cười đắc ý, vốn giặt quần áo tiểu thư nhà mình là việc của nàng, hiện tại nàng đem việc giao cho Tiểu Mạn dễ khi dễ kia, bản thân là có thể đi ra ngoài lười biếng, nàng có thể không đắc ý sao?

“Nha đầu ngu xuẩn, đáng bị đánh!” Trong miệng đắc ý nói, tay nàng cầm ngọc Như Ý tiếp tục đi về phía trước.

Đi chưa được mấy bước, đột nhiên có một cổ lực đạo đánh tới hai chân của nàng, cảm giác  kia giống như là một cây to đang quất ở trên đùi của nàng, dưới chân không vững, liền ngã xuống đất, ngọc Như Ý trong tay cũng bay theo ra ngoài.

Chỉ nghe choang một tiếng, ngọc Như Ý bể thành mấy miếng, nha hoàn sắc mặt lập tức xanh trắng, lộ ra hoảng sợ: “Ngọc Như ý của tiểu thư____”

Nguy rồi, nàng đem ngọc Như Ý tiểu thư thích nhất đánh vỡ rồi, tiểu thư sẽ đánh chết nàng mất.

Làm sao bây giờ?

Vân Khê thờ ơ lạnh nhạt, vốn còn muốn hảo hảo dạy dỗ nàng ta một phen, bất quá đã thấy thần sắc nàng kinh hoảng như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy có đôi khi trừng phạt trên tâm lý người khác so với dùng cách xử phạt về thể xác càng thêm tàn nhẫn.

Đọc truyện chữ Full