TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Vợ Không Lối Về
Chương 19

Chương 19

Lâm Tân Ngôn cảm thấy anh rất kì lạ. Không phải anh cũng ở cùng với Bạch Trúc Vi sao? Hơn nữa cô và Hà Thuy Trạch, cũng không phải mối quan hệ mà anh nghĩ, anh dựa vào gì mà can thiệp vào chuyện của cô? Lâm Tân Ngôn, “Tôi không quản lý anh, cũng đề nghị anh đừng can thiệp vào chuyện

“ Cô còn chưa nói xong, thì đột nhiên bị chặn môi lại. Tất cả những lời nói bị chặn lại ở đầu lưỡi, nhưng lại không nói ra được nữa.

Lâm Tân Ngôn, “Ê, a—

” Lâm Tân Ngôn phản ứng lại, đẩy anh ra. Lý trí của Tông Cảnh Hạo khôi phục lại, anh lùi về phía sau một bước.

Không thể tin được nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt! Anh vừa làm cái gì vậy? Bạch Trúc Vi chủ động như vậy, anh cũng không có ham muốn gần gũi với cô ta.

Nhưng khi nhìn đôi môi màu hồng không ngừng mở khép của người phụ nữ này, trong đầu anh đột nhiên lại trống rỗng như vậy, bị mất kiểm soát làm ra chuyện khiến anh bất ngời Ngoại trừ đêm hôm đó, Lâm Tân Ngôn chưa từng có hành động thân mật với bất kì người đàn ông nào như vậy, nhục nhã, kinh hãi.

Lâm Tân Ngôn, “Anh, anh dựa vào cái gì?”

Lâm Tân Ngôn cảm thấy mình bị xâm phạm. Cô đã bán rẻ bản thân mình nhưng cô tuyệt đối không phải là người phụ nữ tuỳ tiện. Anh dựa vào cái gì? Tông Cảnh Hạo quay mặt đi, lưng anh đối diện với cô, “Cô là vợ tôi.”

Cho nên tôi làm cái gì cũng không quá đáng! Lâm Tân Ngôn mở to mắt, đây, rõ ràng là cả vú lấp miệng em! Lâm Tân Ngôn, “Chúng ta không phải là vợ chồng, chỉ là giao dịch!”

Giọng nói của Lâm Tân Ngôn đang run rẩy.

Cô sợ hãi khi tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy. Đêm đó đã là ác mộng của cô!

Cô bài xích những hành động thân mật giữa nam và nữ. Lâm Tân Ngôn quá tức giận, không phát hiện được sự bất thường của Tông Cảnh Hạo, sự trấn tĩnh của anh, chỉ là giả vờ cho cô xem. Nếu Lâm Tân Ngôn đủ bình tĩnh, nhìn cẩn thận sẽ phát hiện ráy tai đỏ ửng của Tông Cảnh Hạo.

Tông Cảnh Hạo, “Cho dù là giao dịch, nhưng cô cũng không nói, trong thời gian quan hệ vợ chồng, không được làm chuyện vợ chồng” Anh từ từ quay người lại, nhìn Lâm Tân Ngôn dường như có chút sụp đổ.

Chân mày anh chau chặt. Nụ hôn của anh không đến mức làm cô sụp đổ như vậy chứ? Hay là, cô đang giữ gìn sự trong trắng cho người đàn ông kia? Anh đi chầm chậm đến lại gần cô, “Một người đàn ông, ngay cả người phụ nữ mình thích cũng không bảo vệ tốt, anh ta được coi là đàn ông sao? Có cái gì đáng được cô yêu chứ? Đáng được cô giữ gìn sự trong trắng chứ?”

Lâm Tân Ngôn không hiểu, câu nói này của anh có ý gì? Lẽ nào anh đang ám chỉ Hà Thuy Trạch sao? Đến khi Lâm Tân Ngôn muốn giải thích rõ ràng, Tông Cảnh Hạo đã khôi phục trạng thái bình tĩnh, đi đến ngồi trước bàn sách, lười biếng và tuỷ ý dựa vào lưng ghế, một tay tuỳ ý để lên bàn, biểu cảm của anh cũng vô cùng nhạt nhẽo, dường như chưa từng xảy ra hành động thân mật vừa nãy. Tông Cảnh Hạo, “Tôi có thể cho cô miếng đất ở vịnh Repulse, nhưng—- “

Anh ngừng giây lát, “Không phải cho không.” Hai tay Lâm Tân Ngôn nắm chặt, cô muốn đoạt lại những thứ kia trong tay Lâm Quốc An, không hề dễ dàng, nếu như thực sự có thể có được quân bài có thể giao dịch với Lâm Quốc An, đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là Tông Cảnh Hạo, “Tôi sẽ không bắt cô giết người phóng hỏa, sẽ không bắt cô làm chuyện trái với đạo đức.” Tông Cảnh Hạo dường như thấy được sự lo lắng của cô, thu hút nói.

Lâm Tân Ngôn do dự một lúc, “Được.” Bây giờ cô không có cái gì, còn sợ cái gì chứ? Nếu như có thể đoạt lại những thứ kia nhanh hơn một chút, thì cô có thể đưa mẹ rời khỏi chỗ này, tìm một nơi yên tĩnh để sống qua ngày. Tông Cảnh Hạo, “Tôi nhạc lại với cô một lần nữa, cô và tôi vẫn là quan hệ vợ chồng, cô không được có bất kì người đàn ông nào khác ” Vừa nghĩ đến cảnh cô và Hà Thuy Trạch ôm ấp nhau, trong lông ngực anh lại nổi một cơn tức giận không thể nói ra được.

Lâm Tân Ngôn, “Tôi và

“ Tông Cảnh Hạo, “Cô có thể ra ngoài rồi” Lời của cô còn chưa nói ra, đã bị Tông Cảnh Hạo ngắt mất.

Anh không muốn nghe thấy Lâm Tân Ngôn nói chuyện của cô và người đàn ông kia.

Nghe chỉ thấy bực dọc! Lâm Tân Ngôn mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì cả, quay người rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng sách đóng lại, thì tất cả sự bình tĩnh trên mặt Tông Cảnh Hạo, không còn xót lại chút gì. Anh day day ấn đường, vừa nãy anh quá kích động rồi.

Nghĩ đến thời gian lúc đấy rất ngắn, nhưng lại là một nụ hôn có ấn tượng sâu sắc, ngón tay di chuyển đến môi, chỗ đó dường như còn sót lại mùi vị của cô, bất giác, khoé miệng anh nở ra một nụ cười nhàn nhạt. Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra được mình đã cười. Rõ ràng là hoang đường nhưng lại lưu luyến. Môi của cô, thực sự rất mềm. Rất giống môi của Bạch Trúc Vi.

Nhưng sau đêm đó, anh không tìm được mùi vị khiến anh mê đảm ấy trên người Bạch Trúc Vi nữa.

Lẽ nào là do nguyên nhân cơ thể lúc đó của anh gây nên? Loại cảm giác này thực sự rất kì lạ.

Lâm Tân Ngôn từ trong phòng sách đi ra không ở lại nhà, mẹ cô vẫn ở trong bệnh viện, cô phải đi chăm sóc bà, vừa ra khỏi cửa, cô gặp phải Bạch Trúc Vi đến biệt thự. Mỗi lần gặp cô ta, cô ta đều trang điểm rất xinh đẹp, quần áo vừa vặn, vừa xinh đẹp lại đoan trang.

Bạch Trúc Vi, “Cô muốn ra ngoài sao?”

Bạch Trúc Vi cười hỏi.

“Ừm”

Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt ừm một tiếng, đối với người phụ nữ này, cô không muốn tiếp xúc, nhìn thì rất đơn giản, nhưng chưa chắc.

Bạch Trúc Vi, “Cô Lâm, cô mang thai con của người khác, gả cho anh Hạo, anh ấy sẽ lấy cô, nhưng chỉ là do đây là hôn ước mà mẹ của anh định đoạt cho, tôi hy vọng cô đừng có suy nghĩ không nên có, người anh ấy yêu là tôi” Bạch Trúc Vị nói thẳng như vậy, làm sao mà Lâm Tân Ngôn không thể không hiểu.

Lâm Tân Ngôn biết Tông Cảnh Hạo yêu cô ta, cô ta cần gì phải nhấn mạnh trước mặt cô một lần nữa? Không cảm thấy quá phô trương hay sao? Lâm Tân Ngôn cười, “Tôi biết thân phận của mình, cô Bạch không cần nhắc nhở tôi.” Bạch Trúc Vi đột nhiên bị nghẹn lời, không nói ra được lời nói bị chặn lại , cô ta chau mày, tuổi tác của cô gái này không lớn, nhưng tâm trí lại trưởng thành.

Lúc này, cô ta để ý thấy cửa phòng sách mở ra, cho dù chỉ nhìn thấy có một bóng người thì Bạch Trúc Vi cũng có thể phán đoán được là Tông Cảnh Hạo, cô ta nước mắt lưng tròng, đưa tay đẩy Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn đang mang thai, một người làm mẹ như cô phải nóng lòng bảo vệ con mình, khi Bạch Trúc Vi sắp chạm vào người cô, cô làm động tác phản xạ, đưa tay ra đấy ngược lại.

“A

“ Bạch Trúc Vi đi giày cao gót, chân bị đẩy loạng choạng làm cơ thể ngã xuống. Mà cảnh này bị Tông Cảnh Hạo vừa bước từ phòng sách ra nhìn thấy, anh bước lên đỡ lấy Bạch Trúc Vi sắp bị ngã xuống. Được Tông Cảnh Hạo ôm chặt như vậy trong lòng, tim Bạch Trúc Vi đập thình thịch, cô ta nhân cơ hội đưa tay ra ôm lấy cổ anh, giọng khàn khàn sau khi bị sợ hãi, “Anh Hạo— “ Cô ta không nói ra những lời phía sau, chỉ bày ra một bộ dạng bị sợ hãi.

Lâm Tân Ngôn hoàn hồn lại, đưa mắt lên nhìn đôi mắt thu hút người khác kia, Tông Cảnh Hạo nhìn chäm chằm vào cô, “Tại sao cô làm như vậy?”

Lâm Tân Ngôn vừa muốn giải thích, thì Bạch Trúc Vi liền gấp gáp đứng trước mặt, lắc lắc đầu với Tông Cảnh Hạo, “Em không sao, không liên quan đến cô Lâm” Nếu như trước đó Lâm Tân Ngôn không biết mưu đồ của Bạch Trúc Vi, bây giờ còn không biết thì cô chính là đồ ngốc. Cô ta rõ ràng biết cô và Tông Cảnh Hạo chỉ là hợp đồng hôn nhân, tại sao còn muốn hãm hại cô? Cô ta đang sợ điều gì vậy? Lâm Tân Ngôn bất chấp sự chất vấn của Tông Cảnh Hạo, bình thản nói, “Tôi không làm, anh tin hay không thì tuỳ anh.” Nói xong cô liền quay người đi ra ngoài.

Cô sẽ không thừa nhận chuyện cô không làm.

Càng không cho phép bất kỳ ai, làm hại con của cô. Cho dù xảy ra một lần nữa, cô vẫn sẽ làm như Vậy. Tông Cảnh Hạo, “Đứng lại!”

Đọc truyện chữ Full