TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Vợ Không Lối Về
Chương 33

Chương 33 Âm mưu của Thẩm Tú Tình

Hai ngày trước cô ta một mình đi quán bar, ở quán bar đã gặp Lâm Vũ Hàm.

Hai người ngồi ở vị trí gần nhau, lúc đó Lâm Vũ Hàm uống hơi quá chén, bởi vì gặp phải Tông Cảnh Hạo không bị què, cô ta đã mất đi cơ hội gả vào nhà họ Tông, trong lúc căm giận, miệng cô ta mắng Lâm Tân Ngôn không ngừng.

Thế là Bạch Trúc vị ngồi gần lại lôi kéo làm quen với Lâm Vũ Hàm, Bạch Trúc Vi từ trong miệng Lâm Vũ Hàm biết được, cô ta cũng là người nhà họ Lâm, hơn nữa còn rất căm hận Lâm Tân Ngôn.

Bạch Trúc Vi suốt ngày đi theo Tông Cạnh Hạo, nếu như đối phó với Lân Tân Ngôn thì rất dễ bị phát hiện.

Cho nên lúc đó cô ta quyết định lợi dụng Lâm Vũ Hàm.

Tuy Lâm Vũ Hàm thừa hưởng vẻ đẹp của Thẩm Tú Tình, nhưng cô ta lại là một người không có IQ, tâm trí của một người 17 tuổi không được trưởng thành cho lắm.

Bạch Trúc Vi bước vào xã hội từ rất sớm, lại đi theo Tông Cảnh Hạo, cô ta nói chuyện đương nhiên sẽ có tính toán.

Cô ta nói với Lâm Vũ Hàm mình làm việc ở Vạn Việt, có thể giúp Lâm Vũ Hàm trừ khử Lâm Tân Ngôn.

Lâm Vũ Hàm dưới sự dụ dỗ của Bạch Trúc Vi đã đạt được quan hệ hợp tác với cô ta.

Thế là sau khi Lâm Vũ Hàm trở về liền nói cho Thẩm Tú Tình biết ý kiến của mình.

Thẩm Tú Tình cũng lo lắng Lâm Tân Ngôn có quyền có thế sẽ trả thù bà ta.

Tám năm trước, bà ta dựa vào đứa con trai trong bụng mà chiếm thành công vị trí của Trang Tử Khâm, sau đó lại dựa vào đứa con trai trong bụng danh chính ngôn thuận bảo Lâm Quốc An đưa hai mẹ con cô đi.

Cho nên Lâm Vũ Hàm vừa nhắc đến thì Thẩm Tú Tình đã đồng ý ngay.

Hai người họ mua chuộc một người đàn ông, lên kế hoạch đưa Lâm Tân Ngôn đến một chỗ không có người rồi hiếp dâm và chụp lại ảnh, huỷ hoại cô để Tông Cảnh Hạo ghét cô.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, cô lại có thể trốn thoát.

Nhận được điện thoại của Bạch Trúc Vi, Lâm Vũ Hàm chạy xuống lầu, cô ta muốn tìm Thẩm Tú Tình để thương lượng bước tiếp theo đối phó với Lâm Tân Ngôn như thế nào, nhưng lại phát hiện không khí trong phòng khách có chút nặng nề.

Sắc mặt Lâm Quốc An và Thẩm Tú Tình đều không tốt.

Cô ta bước xuống, ngồi bên cạnh Thẩm Tú Tình, ôm lấy cánh tay bà ta, “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Thẩm Tú Tình sa sầm mặt, không lên tiếng.

Sắc mặt Lâm Quốc An cũng u ám, lạnh lùng nói, “Tôi cũng không bảo bà làm cái gì, chỉ là bảo bà xin lỗi nó một câu, để nó đừng tính toán chuyện trước đây, bây giờ công ty gặp phải khó khăn, cần nó giúp đỡ!”

Chính xác mà nói là cần Tông Cảnh Hạo giúp đỡ.

Lâm Tân Ngôn có vẻ như được Tông Cảnh Hạo thích, cho nên ông ta phải ra tay từ chỗ Lâm Tân Ngôn.

Hôm đó nghe giọng nói của Lâm Tân Ngôn thì cô vẫn để ý chuyện trước đây.

Lâm Quốc An vẫn có chút tình cảm đối với Thẩm Tú Tình, thực sự chưa đến bước đường cùng, ông ta không muốn ly hôn với bà ta.

Lâm Vũ Hàm, “Bố, bố bảo mẹ xin lỗi ai vậy?” Lâm Vũ Hàm mơ hồ.

Lâm Quốc An, “Còn có con, Ngôn Ngôn là chị con, về sau đối xử với nó tốt một chút.”

Lâm Quốc An nhìn Thẩm Tú Tình một cái, “Tự bà nghĩ cho kĩ, tôi đi gọi điện thoại cho nó, buổi tối bảo nó đến ăn cơm.”

Lâm Vũ Hàm không bình tĩnh được như Thẩm Tú Tình, vừa nghe thấy là bảo mẹ cô ta xin lỗi Lâm Tân Ngôn, cô ta nhích một chút từ trên ghế sofa đứng dậy, “Bố, dựa vào cái gì mà bắt mẹ xin lỗi?”

Khoé mắt Lâm Quốc An co giật lại một cái, đứa con gái bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, đột nhiên lại hùng hổ doạ người như vậy, làm ông ta đơ người mất hai giây.

Lâm Quốc An, “Bố là bố của con, con nói chuyện với bố như vậy sao?” Lâm Quốc An thực sự nổi giận, “Tôi nói cho bà biết, nếu bà đồng ý xin lỗi thì mọi chuyện sẽ dễ nói, nếu bà không đồng ý——thì ly hôn!”

So sánh giữa công ty với phụ nữ, ông ta vẫn muốn công ty.

Có địa vị xã hội thì muốn phụ nữ nào chẳng được?

Không có tiền, không có địa vị xã hội, mới là không có gì hết!

Lâm Vũ Hàm, “Bố—— ”

“Hàm Hàm!” Thẩm Tú Tình ngắt lời con gái, chuyện này rất rõ ràng, Lâm Quốc An muốn công ty, sao có thể để ý đến thể diện của bà ta?

Nếu ông ta tàn nhẫn lên thì sẽ ly hôn thật với bà ta.

Dù sao ông ta có nhiều năm làm vợ chồng với Trang Tử Khâm như vậy mà nói ly hôn là ly hôn.

Lâm Vũ Hàm tức giậm chân, “Bố, tại sao? Lâm Tân Ngôn là cái thá gì chứ, tại sao phải xin lỗi cô ta?!”

Toang!

Một âm thanh đổ vỡ vang lên, cốc nước trên bàn đã bị Lâm Quốc An ném ra ngoài, hai con mắt đỏ ngàu của ông ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Tú Tình, “Bà dạy dỗ con gái như vậy sao?”

Thẩm Tú Tình lập tức đứng dậy, “Quốc An, chỉ là do Hàm Hàm không muốn nhìn thấy tôi phải chịu ấm ức, không phải nó cố ý đây.” Nói xong bà ta liền kéo Lâm Vũ Hàm, “Mau xin lỗi bố con đi.”

Lâm Vũ Hàm không đồng ý, cô ta không cảm thấy mình sai.

“Nhanh lên!” Thẩm Tú Tình gằn giọng trách mắng, bình thường xấc láo một chút cũng được, nhưng bây giờ là tình thế như thế nào?

Cô ta như thế, chỉ có thể làm Lâm Quốc An tức giận, đến lúc đó sẽ bị Lâm Quốc An đuổi ra khỏi nhà thật, như thế mới là xong đời thật!

Lâm Vũ Hàm thở một hơi dài, không chịu hé răng.

Thẩm Tú Tình thở gấp, đánh một cái vào lưng cô ta, “Bình thường mẹ dạy con như vậy sao? Mau nói với bố là con sai rồi!”

Khi Thẩm Tú Tình nói chuyện, mắt bà ta không ngừng nháy mắt với cô ta.

Lâm Vũ Hàm vẫn không tình nguyện, nhưng cô ta nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, “Bố, con sai rồi.”

Lâm Quốc An chẳng muốn cãi nhau với mẹ con bọn họ nữa, “Buổi tối chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn một chút.”

Nói xong ông ta liền đi ra khỏi cửa, ở công ty còn có một đống hỗn loại đang đợi ông ta xử lý.

Khi đi đến cửa ông ta dừng bước chân lại, quay đầu nhìn một cái, “Chuyện trong công ty, hai người không giúp tôi được bất kì chuyện gì, hằng ngày chỉ biết tiêu tiền, nếu ngay cả chuyện này mà hai người còn làm không tốt thì tôi cần hai người làm gì?”

Thực chất bên trong con người Lâm Quốc An vẫn là sự vô tình.

Cho dù là ông ta thích Thẩm Tú Tình.

Đứng trước lợi ích thì ông ta vẫn có thể vứt bỏ.

Lâm Vũ Hàm vô cùng tức giận, “Bố bị động kinh rồi sao?!”

Thẩm Tú Tình ngã ngồi xuống sofa, châm biếng nói, “Ông ấy đâu có bị động kinh, ông ấy còn tinh khôn lắm, bây giờ nhìn thấy Lâm Tân Ngôn được Tông Cảnh Hạo thích, muốn lợi dụng cô ta, để Tông Cảnh Hạo giúp ông ấy xử lý khó khăn của công ty bây giờ.”

Vừa nghe thấy thì Lâm Vũ Hàm còn tức giận hơn, “Nếu như là con gả cho Tông Vũ Hạo, bố sẽ không đối xử với hai mẹ con mình như vậy!”

Thẩm Tú Tình nhìn con gái mình, con gái của bà ta không kém cạnh so với Lâm Tân Ngôn.

Bà ta kéo Lâm Vũ Hàm ngồi cạnh mình, “Bây giờ không phải là lúc tức giận.” Bà ta quay đầu nhìn con gái mình, “Con thích Tông Cảnh Hạo sao?”

Câu hỏi này không phải là hỏi thừa sao?

Lâm Vũ Hàm cứ nghĩ đến Tông Cảnh Hạo thì gương mặt không kìm được lại ửng đỏ lên, tuổi tác của cô ta không lớn, không kìm nén được cảm xúc, xấu hổ cúi đầu, nhỏ nhẹ ừm một tiếng.

Thẩm Tú Tình nắm chặt tay con gái mình, “Thực ra cũng không phải không có cơ hội.”

“Cơ hội gì?” Lâm Vũ Hàm vui vẻ.

Trong lòng Thẩm Tú Tình đã tính toán xong, nhìn con gái mình, “Cơ hội gì, con không cần quan tâm, con chỉ cần phụ trách trang điểm cho bản thân xinh đẹp, chuyện còn lại thì giao cho mẹ.”

Trước khi tan làm Lâm Tân Ngôn nhận được điện thoại của Lâm Quốc An, ông ta bảo cô về nhà ăn cơm, nói là muốn cô dẫn theo Tông Cảnh Hạo.

Lâm Tân Ngôn không biết có phải Lâm Quốc An đã nghi ngờ, cố ý thăm dò quan hệ của cô và Tông Cảnh Hạo.

Nếu để Lâm Quốc An biết, cô không được Tông Cảnh Hạo thích, sợ rằng chuyện giành lại đồ và báo thù Thẩm Tú Tình sẽ rất khó khăn.

 

Nhưng để Tông Cảnh Hạo và cô trở về nhà họ Lâm, dường như có chút nằm mơ giữa ban ngày.

Dịch xong bản tài liệu cuối cùng, Lâm Tân Ngôn ngồi ở chỗ của mình, cô đang nghĩ, làm sao để có thể thuyết phục Tông Cảnh Hạo về nhà họ Lâm với cô.

Nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ được cách nào tốt.

Do có chuyện công việc nên Bạch Trúc Vi rời khỏi vị trí làm việc, Lâm Tân Ngôn nhân cơ hội cô ta không có mặt, đứng dậy muốn đi tìm Tông Cảnh Hạo nói chuyện một lúc.

Cô từ chỗ ngồi đứng dậy, cảm thấy nếu cứ đi vào như vậy thì cũng không có lý do gì, ánh mắt cô ta nhìn thấy tài liệu mà mình đã dịch xong, cô cầm lên tay.

Bình thường bởi vì Bạch Trúc Vi không muốn để cô tiếp xúc với Tông Cảnh Hạo, cho nên thường là cô dịch xong thì Bạch Trúc Vi sẽ mang vào cho Tông Cảnh Hạo.

Đứng ở cửa văn phòng, cô hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay gõ cửa.

Nghe thấy giọng nói nói vào đi, cô mới đẩy cửa ra——

Đọc truyện chữ Full