Chương 37 Đừng sờ linh tinh
Đầu óc Lâm Tân Ngôn trống rỗng mất mấy giây, cô loạng choạng ở trong mắt anh, một lúc lâu sau mới ổn định lại được, “Anh, anh vẫn ổn chứ?”
Cô phòng bị theo bản năng.
Thân thể tráng kiện của Tông Cảnh Hạo dựa vào phía trên người cô, dục vọng mãnh liệt trong đáy mắt anh như lửa, dường như muốn bộc phát ra, nhưng anh vẫn ép buộc mình phải kiềm chế, “Cô tưởng tôi bị sốt sao?”
Sờ lên trán anh?
Có biết bây giờ không thể chạm vào anh không?
Đặc biệt là phụ nữ!
Đây là bản năng, một khi bị ốm sẽ sờ vào trán, dù sao anh cũng không thoải mái, Lâm Tân Ngôn đối xử với anh như bệnh nhân.
Lâm Tân Ngôn, “Anh không sao thì tốt.” Lâm Tân Ngôn cảm nhận được sự nguy hiểm lúc này, định thoát ra khỏi dưới người anh.
Tông Cảnh Hạo ép người xuống, đè lên cơ thể đang định di chuyển của cô, “Lợi dụng tôi xong, không định trả thù lao sao?”
Môi anh ở ngay sau tai cô, dường như áp lên da thịt cô, khi anh nói chuyện thở ra hơi nóng, phả vào cô, ngứa ngáy tê tê, kiểu tư thế mập mờ này đã xé rách giấc mộng cũ được giấu trong đáy lòng cô, đêm đó, người đàn ông đó cũng tựa lên người cô như vậy bá đạo đòi lấy.
Cô đang run nhẹ, anh cũng đang căng cứng.
Lâm Tân Ngôn, “Anh Tông— Tôi, tôi đưa anh đi bệnh viện.” Cô ép bản thân mình phải bình tĩnh, “Tôi là người phụ nữ không sạch sẽ, nhất định anh sẽ không hứng thú đâu.”
Lâm Tân Ngôn cố ý nhấn mạnh ba chữ không sạch sẽ.
Dương như là nhắc nhở, lại cố ý để anh chán ghét.
Có sự chán ghét rồi, cho dù có muốn cô thế nào đi nữa cũng có thể kiểm soát.
Quả nhiên, nghe được ba chữ không sạch sẽ, đáy mắt Tông Cảnh Hạo lại được phủ thêm một lớp sương, cảm giác nóng như lửa đốt lúc đầu đã được dập bớt đi.
Ngón tay anh lướt qua hai má và cằm của cô, sau đó bóp chặt cổ cô, tức giận quát hỏi, “Có sự tham gia của cô không?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu, “Không có, không có, tôi và bọn họ không đội trời chung, sao có thể cùng bọn họ tính kế hãm hại anh, anh là chỗ dựa vững chắc của tôi, tôi biết rõ bên nào quan trọng hơn.”
Có giọt mồ hôi rơi xuống, vừa hay rơi trên mặt Lâm Tân Ngôn, cơ thể cô cương cứng lại, anh thực sự đang ép mình phải kiềm chế lại, ánh sáng ở bên ngoài xe lọt vào trong xe, có thể chiếu rõ vào giọt mồ hồi trên trán anh.
Lâm Tân Ngôn thử dịch chuyển cánh tay, Tông Cảnh Hạo không ngăn chặn, cô ấn nút mở cửa kính cửa sổ xe, không khí trong lành tràn vào trong xe, làm giảm bớt đi nhiệt độ của sự mập mờ một chút, Tông Cảnh Hạo cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Giọng nói của anh khàn khàn, trầm thấp, “Gọi điện cho Quan Kình.”
Nói xong anh liền nghiêng người nằm xuống, Lâm Tân Ngôn rút người ra khỏi, đi sờ túi anh, Lâm Tân Ngôn không biết điện thoại của anh để ở túi quần nào, móc hai lần đều không thấy, khi tay cô sờ vào túi quần anh, Tông Cảnh Hạo chau mày, “Đừng sờ linh tinh.”
Giọng nói của anh vô cùng kiềm chế, được một lúc thì mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Tân Ngôn, “Nếu cô còn tiếp tục sờ—”
Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được.
Anh cầm tay Lâm Tân Ngôn lên đặt vào túi quần bên phải, “Chỗ này.” Nói xong anh liền buông tay ra, nhắm mắt lại lần nữa.
Lâm Tân Ngôn móc điện thoại trong túi quần anh ra, tìm số của Quan Kình, ấn nút gọi.
Lâm Tân Ngôn bước từ ghế sau xe ra, ở bên ngoài đợi Quan Kình đến.
Ở trong xe rất không an toàn.
Ai biết được, sức kiềm chế của Tông Cảnh Hạo được đến đâu?
Tốc độ của Quan Kình cũng được coi là nhanh, mười mấy phút sau đã đến nơi, đưa Tông Cảnh Hạo về biệt thự suôn sẻ.
Lâm Tân Ngôn muốn Quan Kình đưa đến bệnh viện, cô sợ cơ thể Tông Cảnh Hạo xảy ra vấn đề.
Nhưng Tông Cảnh Hạo lại bảo Quan Kình đưa về biệt thự.
Trở về biệt thự Lâm Tân Ngôn xả một bồn nước lạnh, định để Tông Cảnh Hạo tỉnh táo một chút, thực ra anh đang tỉnh táo, chỉ là nhìn thì thấy không tỉnh táo mà thôi.
Ngâm mình trong nước lạnh khoảng hơn một tiếng, Tông Cảnh Hạo dường như bị hạ đường huyết, tất cả đều phải dựa vào Quan Kình và Lâm Tân Ngôn đỡ ra ngoài.
Sau khi đặt anh lên giường, Quan Kình nhìn Lâm Tân Ngôn, “Tiếp theo sợ là tôi không giúp được cô, tôi đợi ở bên ngoài, cô có việc gì thì gọi tôi.”
Lâm Tân Ngôn, “….”
Lâm Tân Ngôn, “Đợi đã, cậu đi rồi thì anh ấy—” Lâm Tân Ngôn chỉ vào người đàn ông toàn thân ướt sũng.
Làm thế nào?
Quan Kình nhún nhún vai, biểu thị không giúp được, “Việc thay quần áo, tôi chắc chắn không làm được, cho nên chỉ có cô thôi, cô là vợ hợp pháp của tổng giám đốc Tông, chăm sóc anh ấy, thay quần áo cho anh ấy cũng là chuyện hợp lý và hợp pháp.”
Lâm Tân Ngôn, “…”
Trên danh nghĩa là hợp tình và hợp pháp, nhưng——
“Tôi ở bên ngoài.” Nói xong Quan Kình liền bước ra ngoài và đóng cửa lại, cậu ta đứng ở cửa toàn thân run lạnh một cái, thay quần áo cho Tông Cảnh Hạo, nhìn hết cơ thể anh?
Chỉ nghĩ thôi, Quan Kình cũng có thể nghĩ đến bộ dạng nổi điên của Tông Cảnh Hạo.
Làm không tốt cậu ta sẽ bị thiêu sống.
Lâm Tân Ngôn đứng ở cạnh giường, phiền não nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trên giường, nếu không thay bộ quần áo ướt sũng trên người thì sợ là sẽ bị cảm cúm mất.
Thay, cô bất lực nhìn đèn treo thuỷ tinh sáng trưng treo trên trần nhà, hít một hơi thật sâu, “Nể tình anh hôm nay là vì tôi, tôi không thể bỏ mặc anh.”
Cô cúi người xuống, đưa tay ta cởi từng cái cúc áo sơ mi của anh ra, nhấc cánh tay của anh lên, cởi áo ra, sau đó khẩy chốt thắt lưng ra, quay đầu sang lôi quần của anh xuống, cô giống như người mù đi sờ tìm chăn sau đó đắp lên người anh.
Làm xong tất cả, Lâm Tân Ngôn mới nhìn anh, anh ngủ mê mệt, dường như ngủ khá say.
Cô cầm quần áo ướt ra ngoài, Quan Kình nhìn thấy cô đi ra, từ trên sofa đứng dậy, “Thay xong rồi sao?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, đưa quần áo ướt cho vú Vu.
“Hôm nay phải có người ở bên cạnh tổng giám đốc Tông, cô trông anh ấy, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, tôi về trước đây.” Quan Kình cầm lấy áo khoác.
Lâm Tân Ngôn cam chịu số phận gật đầu, tìm một cái khăn khô lau tóc cho Tông Cảnh Hạo.
Lau khô tóc xong cho anh khi cô đứng dậy đi vứt khăn vào chậu thì đột nhiên bị Tông Cảnh Hạo kéo lấy cổ tay, anh dùng lực kéo một chút thì cô liền bị ngã lên giường, anh lật người một cái, cặp chân dài đè lên người cô, Lâm Tân Ngôn thử đẩy anh ra, nhưng càng đẩy thì anh càng ôm chặt hơn.
Anh ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của cô, vùi đầu vào cổ cô, giọng nói líu ríu, “Đừng sợ—”
Lâm Tân Ngộ không dám cử động, giọng nói của anh quá nhỏ, cô không nghe rõ, khẽ khàng hỏi, “Anh nói cái gì vậy?”
Nhưng không có ai trả lời cô.
Sau đó Lâm Tân Ngôn buồn ngủ, nằm trên giường ngủ quên mất.
Chùm ánh sáng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, lông mi của Tông Cảnh Hạo động đậy sau đó mở mắt ra, dường như sau một đêm ngủ say không thích ứng được với ánh sáng, anh nhắm mắt lại, được một lúc sau mới lại mở mắt ra.
Vừa muốn cử động thì mới phát hiện có thứ gì đó đè lên cánh tay anh, anh quay đầu mới phát hiện có một người phụ nữ đang nằm ở chỗ khuỷu tay anh.
Mái tóc đen của cô giống như thác nước, lông mi dày cong vút giống như một con bướm đậu trên mặt, đôi môi hồng như hoa anh đào hơi giương lên, hơi thở phập phồng, làm khuấy đảo trạng thái tinh thần yên bình của con người, anh hơi hơi xê dịch cánh tay, sau đó mới cử động, Lâm Tân Ngôn càu nhàu một tiếng.
Cơ thể vặn vẹo một lúc, lông mi hơi rung rung, từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc không thể chê vào đâu được.
Lúc này anh vẫn đang ngủ say.
Vẻ mặt cô ngưng lại một lúc, lại thở phào một hơi, nếu anh thức rồi thì ngượng ngùng biết bao?
Cô vén chăn ra, muốn nhân lúc Tông Cảnh Hạo chưa tỉnh dậy, rời khỏi chỗ này, cô đi chân trần xuống đất, khi quay người đắp chăn cho anh thì ánh mắt vô tình rơi vào trên vai anh.
Hô hấp của cô ngưng lại trong nháy mắt.
Sao trên vai anh lại có vết cắn?
Lâm Tân Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc rất rối loạn, nhưng lại rõ ràng, trong đầu cô lại nổ ra một ý nghĩ kinh thiên động địa!