TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Vợ Không Lối Về
Chương 188

Chương 188: Rùa và thỏ so tài thi chạy.

Tiệc họp mặt hàng năm của Bạch thị rất náo nhiệt, ngay cả Thị trưởng cũng đích thân đến, dù sao cũng là lôi kéo một gia tộc kinh tế xí nghiệp, cũng vì vị trí Thị trưởng mà làm rất nhiều cống hiến.

Xe dừng lại, Lâm Tân Ngôn nhìn thấy trước cửa quán rượu có một tấm băng rôn rất lớn , bên cạnh đều đã đậu kín xe, đa phần đều là nhân viên của xí nghiệp Bạch thị.

Lúc này, Cao Nguyên trợ lý của Bạch Dận Ninh chầm chậm chạy đến, mở cửa xe, cùng với lái xe đẩy xe anh xuống: “Thị trưởng đã tới.”

Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt ừm một tiếng, anh quay đầu, Lâm Tân Ngôn đi tới, Cao Nguyên rất có mắt nhìn liền lui sang một bên, nhường vị trí cho Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn cầm lấy tay nắm xe lăn, đẩy anh vào trong quán rượu.

Trong phòng khách, ở giữa có một chiếc đèn thủy tinh kéo dài từ trên cao xuống, ánh đèn lóng lánh trong suốt, đem toàn bộ căn phòng chiếu sáng.

Những gương mặt chủ chốt của xí nghiệp đều đang nói chuyện cùng với Thị trưởng, nhìn thấy Bạch Dận Ninh đi tới, mọi người tự giác nhường đường tạo thành một con đường, chưa thấy người đã thấy tiếng, vẻ mặt thân thiết nói: “Thật ngại quá, tôi đến muộn.”

Có người phục vụ đi ngang qua, Lâm Tân Ngôn bảo anh dừng lại, từ đĩa rượu trên tay anh lấy ra một ly rượu: “Tôi tự phạt ba ly trước vậy.”

Ly rượu thứ nhất xuống bụng, anh buông ly rượu xuống tiếp tục ly thứ hai, lần nữa một hơi hết sạch, lúc uống ly thứ ba, Thị trưởng mới mở miệng nói: “Theo lý mà nói anh đến muộn phải phạt ba ly, nhưng mà chúng ta đều hiểu.”

Ánh mắt ông đảo mắt qua chân Bạch Dận Ninh, có ý ám chỉ.

Sắc mặt Bạch Dận Ninh không thay đổi, vẫn như cũ cười: “Con rùa với con thỏ so tài chạy, tại sao rùa luôn thắng nhỉ, tôi cảm thấy tôi thấy có thể chính là do sự nổ lực của con rùa kia, tôi đến muộn, theo lý tự phạt ba ly.”

Anh một lời nhưng hai nghĩa, tuy chân anh không khỏe, nhưng anh thành công.

Người cố gắng chăm chỉ, bất kể là thân phận gì, chỉ cần anh thành công thì coi như anh thắng.

Con còn lại, “Thỏ” trời sinh có điều kiện hơn hẳn, nếu như nó tự kiêu ngạo thái quá vào bản thân mà không cố gắng, vậy kết cục cuối cùng sẽ như thế nào đây?

Nói xong anh đem ly thứ ba uống cạn, ngay cả lông mày cũng không hề nhíu lấy một cái.

Thị trưởng mặc một bộ Trung Sơn màu đen, một gương mặt đầy những nếp nhăn vết tích của năm tháng từng trải, ông phát ra tiếng cười lanh lảnh, bởi vì Bạch Dận Ninh vừa đến muộn mà không vui, quét sạch mọi thứ.

Ông tán thưởng trí tuệ tuệ của Bạch Dận Ninh.

Ánh mắt lơ đáng lướt qua người Lâm Tân Ngôn đứng phía sau anh, sắc mặt bỗng ngừng lại một lát, sau đó nhìn Bạch Dận Ninh: “Vị này, bạn gái của anh à?”

Vợ sắp cưới của của Bạch Dận Ninh mọi người đều biết, bên cạnh anh chưa từng có người phụ nữ nào, nếu anh không phải bị thọt thì ông cũng muốn gả con gái ông cho anh.”

Nói thật, ngoại trừ việc anh tàn tật ra, bất luận là năng lực hay nhan sắc đều vô cùng xuất sắc.

Hôm nay bên cạnh có nhiều người đẹp, anh vốn cho là ‘người phụ nữ’ của anh.

Dù sao hôm nay cũng là tiệc gặp mặt hàng năm của Bạch thị, anh có thể dẫn cô xuất hiện trước mặt toàn bộ công nhân của công ty, có thể thấy anh rất coi trọng người phụ nữ này.

Hơn nữa, chân của Bạch Dận Ninh không được tốt, không phải vấn đề sinh lý có vấn đề, anh là đàn ông bình thường, cũng cần có đàn bà.

Bạch Dận Ninh quay đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Bạn…”

“Tôi.”

Lời của Bạch Dận Ninh vẫn chư nói ra khỏi miệng thì đã bị Lâm Tân Ngôn cắt ngang.

Cô không hề muốn có dây dưa gì với anh.

Nhưng cô cũng không muốn ở trước mặt người ngoài làm cho Bạch Dận Ninh bị bẽ mặt, vỗ một cái vào vai Bạch Dận Ninh, để cho quan hệ giữa hai người họ nhìn có vẻ giống với bạn bè rất thân thiết: “Anh ấy nói anh ấy không có bạn gái, nên miễn cưỡng kéo tôi đến cho vui thôi, cũng chẳng còn cách nào, làm bạn thân tôi không thể không tới.”

Thị trưởng lại một lần nữa cười sang sảng ra tiếng: “Tôi còn tưởng tổng giám đốc Bạch nhất quyết độc thân, hôm nay có nơi chốn trở về, hóa ra là tôi hiểu lầm rồi.”

Bạch Dận Ninh cười xã giao, không dấu vết nhìn Lâm Tân Ngôn một cái.

Lâm Tân Ngôn giả vờ không nhìn thấy, mặc dù cô đồng ý đến cùng anh, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để anh nắm giữ cục diện, quyền chủ động nhất định phải nằm trong tay cô.

Hai người lại hỏi han vài câu, Thị trưởng bảo thư ký đưa văn kiện cho Bạch Dận Ninh.

Bạch Dận Ninh nhận lấy, là lần trước anh xin giấy phê chuẩn đất đai, anh muốn xây dựng công xưởng ở ngoài thành phố Bạch, vị trí anh chọn là thành phố trực quản của Bạch thành, cho nên anh xin giấy chuyển giao.

Thị trưởng dĩ nhiên hi vọng anh có thể xây dựng công xưởng ở địa bàn của ông, không những có thể kéo cả nên kinh tế của thành phố, cũng có thể giữ lại người từ bên ngoài đến, có công xưởng đương nhiên sẽ cần công nhân, một thành phố kinh tế tăng trưởng, đều là do các xí nghiệp bản địa mang đến.

Ông thân là Thị trưởng, vì tương lai của thành phố, trách nhiệm trên vai ông rất nặng, đương nhiên ông cũng không muốn bỏ qua một nhân tài.

Bên ngoài quán rượu.

Từ bên ngoài lái đến hai chiếc xe việt dã màu đen, Thẩm Bồi Xuyên xuống xe, nhìn thấy biển số chiếc xe đỗ cạnh bồn hoa, là chiếc xe có biển là năm số không, đi vào trong quán rượu nhìn một cái: “Chỗ này của Bạch thị cũng là có chút thực lực đó.”

Có thể dùng biển số xe này, đều không phải là nhân vật tầm thường, ít nhất cũng phải cấp bậc Thị trưởng.

Tông Cảnh Hạo mặc bộ tây trang màu đen, bởi vì ngồi trong xe quá lâu, vạt áo có nếp nhăn, anh và Thẩm Bồi Xuyên đi tìm manh mối, nhưng chưa từng gặp Lâm Tân Ngôn.

Đến thành phố Bạch được mấy hôm nhưng dường như không thu hoạch được gì.

Trong đáy mắt anh là chiếc giày, vẫn mãi không tìm thấy người, anh lo lắng, sợ Hà Thụy Trạch đã đem cô dời đi.

“Chúng ta vào thang máy đi.” Thẩm Bồi Xuyên đề nghị, bởi vì nếu đi bằng thang máy sẽ không cần vào phòng khách, thang máy được thiết kế ở trong sảnh.

Nếu đi thang máy bọn họ có thể từ bên ngoài đi lên.

Mấy hôm nay bởi vì không có manh mối nào của Lâm Tân Ngôn nên tâm trạng của anh không được tốt, Thẩm Bồi Xuyên ở bên cạnh anh đều phải rất thận trọng.

Trong lòng nghĩ Tô Trạm nói sẽ đến, sao bây giờ vẫn chưa tới? Đã mấy ngày nay rồi?

Chẳng có nhẽ không tìm được địa điểm?

Nhưng mà anh đã gửi định vị rồi mà.

Một người đến cũng có thể thay anh chia sẽ một chút áp lực.

Ngày càng không có chút tung tích nào của Lâm Tân Ngôn, đừng nói Tông Cảnh Hạo mà ngay cả anh cũng thấy lo lắng.

Mấy ngày nay Tông Cảnh Hạo ngoài trừ lúc ở trước mặt hai đứa nhỏ, sắc mặt dễ nhìn một chút, còn lúc hai đứa nhỏ không có ở đó, khuôn mặt đó giống như tượng đá vậy, vừa lạnh vừa cứng.

Đối diện với anh, Thẩm Bồi Xuyên cả ngày đều trong tình trạng ‘nơm nớp lo sợ’.

Nếu như không phải vì nơi này không có chỗ nào điều kiện tốt hơn quán rượu này Tông Cảnh Hạo đã không tiếp tục ở lại đây, quá ồn ào.

Thẩm Bồi Xuyên đi theo anh cùng vào trong thang máy: “Tôi hỏi phụ trách ở đây rồi, ngày hôm nay là tiệc họp hàng năm của Bạch thị, đương nhiên phải tổ chức ở quán rượu nhà người ta rồi.”

Lâm Tân Ngôn đi vào thang máy, đi được mấy bước, bỗng nhiên anh dừng lại.

Thẩm Bồi Xuyên không chú ý tới Tông Cảnh Hạo đột nhiên dưng lại, suýt chút nữa thì đâm vào người anh, giật mình một cái, lùi về phía sau một bậc: “Cậu, cậu sao thế?”

Đừng dọa tôi chứ, mấy hôm nay ở bên cạnh anh, anh thấy rất đau khổ rồi.

Tông Cảnh Hạo nắm chặt tay vịn, năm ngón tay thu lại: “Cô ấy…có phải không còn ở đây nữa rồi?”

Anh không chắc chắn, cảm thấy Lâm Tân Ngôn đã không còn ở đây nữa, nhưng lại cảm thấy bản thân nếu mà đi thì sẽ bỏ qua cái gì đó.

Thẩm Bồi Xuyên cũng không dám tùy tiện trả lời.

Manh mối quá ít, đuổi kịp đến đây, cũng chỉ dựa vào cuộc điện thoại kia, mấy ngày nay một chút động tĩnh cũng không có, anh có thể làm gì được đây?”

Dù sao thì cô có thể gọi điện cho Lâm Hi Thần, cũng để cho anh có chút nhanh mối.

Vù vù—-

Lúc này điện thoại di động trong túi áo Tông Cảnh Hạo bỗng kêu lên, anh lấy điện thoại ra, ấn nút nghe, bên kia lập tức truyền tới giọng nói non nớt như tiếng chuông kêu: “Ba ơi, lúc nào ba về thế ạ?”

“Rất nhanh thôi.”

“Rất nhanh là bao lâu?” Tông Cảnh Hạo vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với con gái: “Rất nhanh chính là một cái chớp mắt của con, ba liền có thể xuất hiện trước mắt con.”

Cô bé thật sự chớp mắt một cái, ba sao vẫn chưa xuất hiện trước mắt cô vậy?

“Ba—-”

“Nhìn đây.”

Nhiếp ảnh gia cầm trong tay máy chụp ảnh, hướng về phía trung tâm của phòng sảnh lớn, bởi vì đây là tiệc gặp mặt hàng năm của Bạch thị, bầu chọn ra không ít quản lý ưu tú và công nhân xuất sắc, Bạch Dận Ninh cần chụp ảnh chung với bọn họ.

Lâm Tân Ngôn không muốn đi góp náo nhiệt, nhưng Bạch Dận Ninh nhìn cô nói: “Cô đồng ý đi tham dự cùng tôi, lại không đứng bên cạnh tôi, đây có tính là cùng tôi đi xã giao hay không?”

Lâm Tân Ngôn lại không tìm được lời phản bác, đành phải miễn cưỡng đứng bên cạnh anh.

Ken két—–

Cùng với tiếng thẻ quẹt cửa, ánh đèn thủy tinh sáng loáng khúc xạ chiếu ánh sáng vào mắt Tông Cảnh Hạo, anh theo bản năng híp mắt lại, tiếp tục nói chuyện với con gái: “Con đếm một hai ba, ba sắp đến rồi…”

Lúc nói chuyện tầm mắt của anh lơ đãng lướt xuống dưới lầu…

Đọc truyện chữ Full