TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Vợ Không Lối Về
Chương 300

Chương 300: Chỉ cần anh ở bên em một đêm

Huyệt thái dương của Tô Trạm giật liên hồi, giọng anh ấy trở nên lạnh lùng hơn: “Hôm nay anh đến chỉ vì nể tình những ngày chúng ta đã ở bên nhau. Lúc trước chính em đã rời đi và vứt bỏ anh, bây giờ em muốn trách móc anh kết hôn không đợi em? Lưu Phi Phi, anh là người, không thể mãi mãi ở yên một chỗ để đợi em quay về. Bây giờ anh không còn yêu em nữa. Anh biết rõ mình không phải chàng trai ngây ngô của mười năm trước, mất đi tình yêu là đòi chết đòi sống. Hiện tại anh rất tỉnh táo, cũng biết mình cần gì. Anh yêu vợ anh, bọn anh chưa từng yêu đương một cách đàng hoàng. Cô ấy rất ngây thơ, thỉnh thoảng thì ăn nói rất lợi hại, luôn thích dỗi anh, nhưng anh cảm thấy cô ấy rất quyến rũ, rất thu hút anh.”

Sau ngần ấy năm, những gì anh ấy đã trải qua không chỉ thời gian, mà còn có sự từng trải, tâm trí của anh ấy đã trưởng thành hơn mười năm trước vô số lần.

Anh ấy biết rõ tấm lòng của mình.

Cơ thể Lưu Phi Phi run lên, Tô Trạm không yêu cô ta?

Thật ra thì cô ta biết, nhưng bây giờ cô ta đã bị người đàn ông kia vứt bỏ, hơn nữa trong mười năm qua, cô ta đã phá thai rất nhiều lần vì người nọ.

Mười năm trước, Tô Trạm chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học chuyên ngành luật, không có gia đình chống lưng gì cả. Mặc dù cô ta rất thích anh ấy, nhưng cô ta thích vật chất hơn.

Dù cho tương lai Tô Trạm sẽ bước vào xã hội, nhưng muốn gây dựng một thế giới riêng cho mình cũng không phải chuyện chỉ xảy ra trong một đêm.

Hơn nữa, chưa chắc anh ấy sẽ có thành tựu.

Lúc ấy có một anh chàng con nhà giàu cũng thích cô ta, mặc dù không đẹp trai bằng Tô Trạm, nhưng anh ta có tiền.

Giữa tiền và tình yêu, cô ta chọn cái trước. Cô ta không dám để Tô Trạm biết, vì vậy lúc rời đi cô ta cũng không muốn gặp Tô Trạm.

Thật ra thì cô ra không có ra nước ngoài, chỉ là sống ở một thành phố khác. Lúc đó cô ta tạo ra biểu hiện giả dối là đi nước ngoài chỉ vì không muốn Tô Trạm tìm mình.

Mặc dù mấy năm nay gã con nhà giàu đó đã cho cô ta không ít tiền, nhưng đối xử với cô ta cũng không tốt, vả lại hai năm trước gã mới kết hôn với người môn đăng hộ đối.

Sau khi biết quan hệ giữa cô ta và gã, vợ gã đã tìm người đánh cô ta.

Lúc ấy cô ta đang mang thai, mà trước đây cô ta đã phá thai rất nhiều lần, lần đó bị đánh đến mức rách tử cung khiến cô ta không thể thụ thai nữa.

Người đàn ông kia đã chê cô ta tuổi già giảm sắc từ lâu, vì thế gã vứt bỏ cô.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương, cô ta vô tình nghe được tin tức về Tô Trạm mới biết anh ấy đã thành công, hiện đang là luật sư nổi tiếng và có văn phòng riêng của mình.

Vì vậy sau khi bình phục, cô ta trở về thành phố B và định quay lại với Tô Trạm.

Trước đó cô ta đã hỏi thăm được rằng Tô Trạm chưa kết hôn, cô ta cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.

Hơn nữa trước đây Tô Trạm rất tốt với cô ta, do đó cô ta muốn bù đắp cho người đàn ông đã từng tốt với mình này.

Giờ cô ta không có gì, chỉ muốn giữ chân anh ấy.

“Em không muốn anh đi.” Lưu Phi Phi ôm Tô Trạm không buông. Bất kể thế nào, hôm nay cô ta phải quấn lấy anh ấy trước.

Cho dù anh ấy thích người vợ hiện tại của mình, nhưng nếu vợ anh ấy nói ly hôn trước thì sao?

Tô Trạm bình tĩnh nói: “Em không say có đúng không?”

Anh ấy như đã nhận ra cô ta không phải không tỉnh táo.

“Em gạt tôi?” Giọng anh ấy ngày càng nặng nề.

“Tô Trạm, em yêu anh.” Lưu Phi Phi xé quần áo của anh và hôn lên cổ anh, Tô Trạm đẩy cô ta ra: “Cô đã thay đổi.”

Lưu Phi Phi không đề phòng, ngay lập tức bị đẩy lùi về sau mấy bước: “Chẳng lẽ anh không thay đổi ư?”

Tóc cô ra xõa xuống, mặt mày đỏ bừng, không biết là vì uống rượu hay vì kích động.

Cô ta nhìn Tô Trạm và lớn tiếng bật khóc. Cô ta hối hận, hối hận vì trước đây đã chọn sai. Nếu lúc đó cô ta không theo gã con nhà giàu kia, thì giờ cô ta không chỉ có được Tô Trạm mà còn có tiền, nhưng bây giờ cô ta đã mất tất cả.

Vốn liếng tuổi trẻ và sắc đẹp đã không còn, tiền cũng không còn, người đàn ông tốt với cô ta cũng đã mất.

Không, không, cô ta không thể mất Tô Trạm, quay lại với Tô Trạm là cô ta sẽ có được những gì mình luôn muốn: “Em đã lừa gạt anh, lúc đó em rời khỏi anh là vì có nỗi khổ tâm.”

“Nỗi khổ gì cơ?”

Lưu Phi Phi cúi đầu, tròng mắt đảo vòng quanh: “Em sợ làm liên lụy đến anh.”

“Liên lụy gì đến tôi?” Tô Trạm càng khó hiểu hơn.

Khi đó giữa họ không có gì cả, có gì liên lụy chứ?

“Em không thể quan hệ, không thể sinh con cho anh, em không muốn làm anh cả đời không có con, nhưng em không dám nói với anh, em sợ anh sẽ không cho em đi, sợ anh sẽ kích động, thế nên em mới rời đi mà không nói tiếng nào.”

Cô ta ngồi liệt dưới đất: “Em vẫn luôn yêu anh. Em cứ tưởng mình sẽ quên anh sau một khoảng thời gian dài, nhưng em phát hiện, dù có qua bao lâu nữa, em cũng không thể quên anh, lúc nào cũng nhớ về khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau.”

Cô ta nhẹ giọng nức nở, tầm mắt chạm vào ghế sofa trước cửa sổ: “Anh có nhớ những gì đã xảy ra ở đây không?”

Tô Trạm im lặng không đáp.

Họ của thời niên thiếu ngông cuồng đã từng lén ăn trái cấm ở nơi này, anh ấy từ một chàng trai biến thành đàn ông, cũng biến Lưu Phi Phi từ một cô gái thành một người phụ nữ.

Lần đầu tiên luôn là bối rối, cũng là tốt đẹp.

Làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.

Anh ấy nhớ, có lẽ sẽ nhớ cả đời, nhưng điều này không thể nói lên gì cả.

Cả một đời người sẽ luôn có một vài ấn tượng sâu sắc như thế.

Không thể nào quên được.

Điều khiến anh ấy bối rối là lý do rời đi của Lưu Phi Phi lại là vì cô ta không thể sinh dục.

Nếu cô ta thay lòng đổi dạ và ở bên người đàn ông khác, thì giờ đây anh ấy sẽ không bối rối như vậy.

Anh ấy không biết làm thế nào để đối mặt, câu trả lời mà anh ấy đã luôn tìm kiếm lại khiến anh ấy nhất thời không thể chấp nhận được.

Anh ấy không biết phải chấp nhận điều gì.

Bởi vì anh ấy đã không còn yêu Lưu Phi Phi.

“Tại sao lúc đó cô không nói thật?” Tô Trạm khẽ gào lên: “Tôi sẽ không để bụng, cả đời không có con cũng sẽ không quan tâm, bây giờ cô nói ra thì còn ý nghĩa gì?”

Bây giờ anh ấy kết hôn rồi mới chạy tới nói với anh ấy, khi đó cô ta rời khỏi anh ấy là vì không thể quan hệ.

Không phải vì không yêu, không phải lý do nào khác, mà vì lý do sức khỏe.

Anh ấy cảm thấy thật buồn cười.

“Cô tự cho mình là đúng thật đấy.” Tô Trạm lấy lại bình tĩnh: “Nếu là trước đây thì tôi sẽ không để ý, nhưng bây giờ, tôi không thể nào chấp nhận được.”

Không vì điều gì cả. Khi nhắc đến việc sinh con ở trước mặt Tần Nhã, anh ấy sẽ luôn tưởng tượng con của bọn anh sẽ trông như thế nào nếu Tần Nhã mang thai và sinh chúng.

Anh ấy có ao ước, có chờ mong.

Anh của niên thiếu chắc chắn sẽ không quan tâm những việc này, chỉ cần được ở bên người mình yêu là được.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.

Thời gian đã làm thay đổi tất cả.

“Chúng ta không thể quay lại như trước. Kể từ giây phút cô rời đi, chúng ta đã không thể quay lại như trước đây.” Thái độ của Tô Trạm rất rõ ràng, bất kể lý do của cô ta là gì, anh ấy cũng không thể vì quay lại với cô ta mà làm tổn thương Tần Nhã.

“Cô nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, Tô Trạm mở cửa ra.

“Nếu anh rời đi, hôm nay em sẽ chết ngay tại đây!” Lưu Phi Phi chạy vào phòng bếp và lấy một con dao đặt lên cổ của mình.

Tô Trạm quay đầu lại nhìn cô ta: “Cô điên rồi sao?!”

Lưu Phi Phi cũng nhìn anh ấy: “Đúng vậy, em điên rồi, em không thể chấp nhận được rằng anh không còn yêu em nữa.”

Tô Trạm nổi giận vì hành vi của Lưu Phi Phi.

Lưu Phi Phi không dám dồn ép Tô Trạm tới bước đường cùng, bèn nhẹ giọng hơn: “Anh biết em yêu anh nhiều như thế nào, chỉ là tạm thời không thể chấp nhận được việc anh không còn yêu em nữa. Em biết em rất kích động, chỉ cần hôm nay anh ở lại với em một đêm, từ giờ trở đi, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, có được không?

Đọc truyện chữ Full