TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Vợ Không Lối Về
Chương 413

Chương 413: Cần anh cởi giúp không

Lâm Tân Ngôn trầm ngâm một lúc: “Nếu giữa con gái và con trai, anh phải chọn một?”

Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô: “Nếu như phải chọn, thì anh muốn em sinh thêm cho anh một đứa con gái nữa.”

Con trai có mình Lâm Hi Thần là đủ rồi.

Con gái thân thiết hơn, anh thích cảm giác Lâm Nhụy Hi bám lấy anh.

So với con gái, thì con trai không thân thiết với ba được như vậy.

Lâm Tân Ngôn thả lỏng cơ thể, tìm một tư thế thoải mái để nằm trong vòng tay anh: “Em thích con trai, đứa bé này em hy vọng cũng là con trai.”

Con gái tâm tư phức tạp, dù là về mặt tình cảm hay cuộc sống, sẽ dễ bị tổn thương hơn, nhưng con trai cũng vậy.

Tông Cảnh Hạo biết cô có suy nghĩ như vậy là bởi vì bản thân cô cũng đã từng trải qua, anh ôm lấy Lâm Tân Ngôn, hôn lên trán cô: “Con gái của chúng ta sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào đâu.”

Lâm Tân Ngôn tin anh.

Vấn đề này có vẻ hơi xa rồi, Lâm Tân Ngôn hỏi: “Tại sao lại nói chuyện này cho Lý Chiến biết vậy?”

“Hả?” Tông Cảnh Hạo khẽ cau mày, ý gì vậy?

Anh nói cho Lý Chiến biết cái gì chứ?

“Việc Văn Khuynh làm.” Lâm Tân Ngôn nói.

“Cậu ấy biết rồi?”

“Không phải anh nói….” Lâm Tân Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như là Tông Cảnh Hạo nói cho Lý Chiến biết, anh ấy sẽ không phủ nhận.

Người biết chuyện này không nhiều, Thẩm Bồi Xuyên, Tô Trạm, thậm chí là Bạch Dận Ninh cũng có khả năng.

“Không cần quá để ý.” Tông Cảnh Hạo vỗ lưng cô: “Ngủ thôi.”

Về việc Lý Chiến biết nội tình bên trong chuyện này, không cần quá để ý, anh không muốn Lý Chiến biết, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, cứ cho là bây giờ anh có thể giấu được, nhưng sau này cũng chưa chắc là có thể giấu được.

Anh không muốn Lâm Tân Ngôn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng.

“Em chỉ cần chăm sóc sức khỏe thật tốt, bình an sinh con gái ra, những chuyện khác không cần lo lắng, anh sẽ xử lý.”

Lâm Tân Ngôn rủ mắt xuống, cái người này, sao có thể khẳng định là con gái cơ chứ?

Cô có chút buồn cười nói: “Nhỡ là con trai thì sao?”

“Sẽ không đâu.” Tông Cảnh Hạo khẳng định, nhưng sau đó lại nói: “Nếu là con trai, thì em lại sinh thêm cho anh.”

Anh nghĩ, Lâm Tân Ngôn có thể sinh được đứa bé này, thì chắc chắn có thể sinh thêm được đứa nữa.

Lâm Tân Ngôn: “…..”

“Ngoan, đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ đi.” Tông Cảnh Hạo kéo đầu cô vào trong vòng tay, ôm lấy cô.

Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là chiếc cằm rắn chắc của anh, làn da trắng mọc đầy râu, hai ngày nay, có lẽ anh không được nghỉ ngơi rồi.

Cô im lặng nằm trong vòng tay anh.

Không lâu sau đó, Tông Cảnh Hạo phát ra tiếng thở đều đều, Lâm Tân Ngôn biết anh mệt, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, sau đó cuộn tròn trong vòng tay anh ngủ.

Có lẽ là phụ nữ mang thai rất ham ngủ, mới nằm trong vòng tay anh một chút mà cô đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi.

Đêm khuya yên tĩnh, gió bên ngoài bình lặng đến lạ thường, như thể những sóng gió ban ngày không hề tồn tại.

5 giờ, Tông Cảnh Hạo bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sợ sẽ làm Lâm Tân Ngôn tỉnh giấc, anh nhẹ nhàng bước xuống giường, đi ra ban công nghe điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia truyền đến là giọng của Quan Kình: “Có kết quả kiểm tra của Trang Tử Khâm rồi.”

Vẫn chưa đến ngày, sao lại có kết quả nhanh như vậy rồi?

Nhớ đến lời lần trước Quan Kình nói, hàm của anh vô thức siết chặt lại: “Nói.”

Đầu dây bên kia Quan Kình do dự một lúc, trong tay anh ấy vẫn cầm kết quả kiểm tra, anh ấy nhìn về phía bác sĩ, hỏi lại một lần nữa: “Chắc chắn không?”

Bác sĩ vô cùng kiên định nói: “Chắc chắn.”

Đã đến giai đoạn cuối rồi.

Việc kiểm tra sẽ không có sai sót.

Đây là bệnh viện có uy tín nhất rồi.

Quan Kình chỉ có thể nói thật: “Bác sĩ chắc chắn, giai đoạn cuối.”

Đây là một tin vô cùng xấu, tình hình sức khỏe của Lâm Tân Ngôn như vậy, nếu như biết được Trang Tử Khâm….

Anh không cách nào nghĩ thêm được nữa.

Anh nhíu mày: “Đừng để lộ tin tức này.”

Quan Kình nói: “Rõ rồi ạ.”

Biết được chuyện này chỉ có các bác sĩ, chỉ cần bệnh viện không lan truyền tin tức, Lâm Tân Ngôn sẽ không thể nào biết được.

Tình hình sức khỏe của Trang Tử Khâm như vậy, anh biết rồi, không thể giả vờ như không biết gì, huống hồ bà ấy là mẹ của Lâm Tân Ngôn, anh trầm ngâm một lúc, rồi gọi điện cho Thẩm Bồi Xuyên, nhờ anh ấy đưa Trang Tử Khâm ra ngoài điều trị, cho dù là giai đoạn cuối, hay giai đoạn đầu, vẫn phải cố gắng hết sức điều trị.

Trang Tử Khâm mắc bệnh, đây là thời gian có thể xin chữa trị, Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Thời gian này lại có thêm việc của Trang Tử Khâm, khiến tâm trạng Thẩm Bồi Xuyên vô cùng nặng nề.

Bên Trần Thi Hàm giống như biết được có người muốn bắt cô ta, nên căn bản không chịu xuất đầu lộ diện, khiến anh ấy không có bất cứ cơ hội nào, anh ấy giao lại việc trông chừng Trần Thi Hàm cho cấp dưới, sau đó đi xử lý việc của Trang Tử Khâm.

Trong phòng bệnh, Lâm Tân Ngôn xoay người, phát hiện bên cạnh không có người, lông mi khẽ rung, rất nhanh sau đó từ từ mở mắt, bên cạnh quả nhiên không có người, cô nằm một lúc, sau đó muốn dậy đi vào nhà vệ sinh, nhưng lúc cô vừa ngồi dậy thì phát hiện Tông Cảnh Hạo đang đứng ngoài ban công.

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng nhăn nhúm, đôi chân thon dài thẳng tắp, mặc dù quần áo không tươm tất nhưng vẫn không che được dáng người cao thẳng của anh.

Tông Cảnh Hạo cúp máy, đứng ở đó một lúc rồi mới đi vào trong, thấy Lâm Tân Ngôn đã tỉnh, hơn nữa còn đang nhìn anh, khiến anh sững lại mất mấy giây, nhưng rất nhanh sau đó anh đã kịp hồi thần lại, rảo bước đi tới, nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi?”

Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

Lúc Lâm Tân Ngôn tỉnh dậy, Tông Cảnh Hạo đã cúp máy rồi, nên cô không biết Tông Cảnh Hạo nói chuyện với ai.

“Việc ở công ty thôi.” Tông Cảnh Hạo tùy miệng nói.

Anh vuốt mái tóc rối bù do vừa mới ngủ dậy của cô: “Có đói không?”

Lâm Tân Ngôn lắc đầu, trong lòng cô nghĩ, thời gian này các cuộc gọi đến vì chuyện ở công ty chỉ là thiểu số, có lẽ là chuyện của cô.

Cô biết Tông Cảnh Hạo không nói sự thật, chỉ là không biết việc đó không liên quan đến cô, mà liên quan đến Trang Tử Khâm.

“Anh kêu vú Vu tới đây.” Lâm Tân Ngôn nói.

Cô muốn vào nhà vệ sinh, nhưng, trước mặt Tông Cảnh Hạo, cô cảm thấy có chút hợi ngượng ngùng.

Tông Cảnh Hạo lại nghĩ là cô không thoải mái: “Anh đi kêu bác sĩ.”

“Không cần.” Lâm Tân Ngôn buột miệng: “Em không sao.”

“Hả?” Tông Cảnh Hạo nhíu mày, nếu không có chuyện gì thì kêu vú Vu tới làm gì chứ.

Có chuyện gì không thể nói với anh sao?

Không đói, lẽ nào là khát nước sao?

“Anh rót nước cho em.” Tông Cảnh Hạo tự biên tự diễn, Lâm Tân Ngôn nghe đến chữ nước, khao khát muốn đi vệ sinh lại càng mãnh liệt hơn.

“Em không khát.” Lâm Tân Ngôn dồn nén đến mức mặt đỏ ửng lên, Tông Cảnh Hạo đứng cạnh bàn nhìn cô, cô có chút ngượng ngùng không nói thành lời.

Tông Cảnh Hạo dường như nghĩ ra điều gì đó, bước tới bế cô lên: “Muốn đi vệ sinh sao?”

Lâm Tân Ngôn mím môi không nói gì.

Tông Cảnh Hạo khẽ cười: “Hiện tượng tự nhiên, anh cũng không chê bai em đâu, hơn nữa cơ thể của em, còn chỗ nào mà anh chưa thấy sao?”

Lâm Tân Ngôn không biết là do xấu hổ hay quẫn bách mà khắp cả người đỏ bừng lên, đến cổ cũng ửng đỏ.

“Anh bỏ em xuống đi.” Lâm Tân Ngôn cắn môi.

“Anh bế em vào.” Tông Cảnh Hạo không quan tâm đến lời từ chối của cô, cố chấp đặt cô ngồi lên bồn cầu: “Cần anh cởi giúp không?”

Đọc truyện chữ Full