TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 337: Tim anh còn ngứa ngáy hơn

“Anh Nam Hành, Chủ tịch Mặc vẫn còn đứng ở kia, có lẽ anh cũng có thể nghe thấy vừa rồi ông ấy nói gì.” An Thư Ngôn nhấn mạnh.

Nam Hành rút điếu thuốc đang ngậm xuống, lãnh đạm nheo mắt nói: “Tôi có quan hệ thân thiết với Mặc Cảnh Thâm đã nhiều năm, lại không có vướng mắc gì với Tập đoàn Shine, Chủ tịch Mặc cũng biết tính khí của tôi. Ở chỗ của tôi, người không liên quan sợ là không đi vào được.”

Nam Hành nói, như cười như không liếc về phía Mặc Thiệu Tắc.

Mặc Thiệu Tắc nghe thấy vậy thì sắc mặt rõ ràng không được vui: “Con trai của tôi nằm viện ở đây, tôi là ba nó, muốn đến thăm một chút mà còn bị các người ngăn lại sao?”

“Nếu Chủ tịch Mặc muốn vào thì tất nhiên tôi không cản.” Ngữ điệu Nam Hành chậm rãi, nhàn nhạt lành lạnh: “Nhưng để cô An đi vào thì e rằng không ổn. Bà Mặc vẫn còn đang đứng đây mà lại để cô An đi vào, Chủ tịch Mặc chắc chắn mình không nói đùa đấy chứ?”

Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng nhíu mày. An Thư Ngôn đang đứng trước cửa phòng bệnh xoay người đi trở lại, nhìn Quý Noãn, rồi đưa đồ trong tay cho cô: “Bà Mặc, làm phiền cô.”

Khóe miệng Quý Noãn nhếch lên một đường cong mỏng, nhận lấy đồ: “Tôi thay Mặc Cảnh Thâm cảm ơn Thư ký An.”

Nói rồi Quý Noãn bỗng dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tôi gọi cô là thư ký An như trước kia không có gì sai chứ? Bây giờ cô là quản lý thư ký của Tập đoàn Shine, so với vị trí trước kia ở Mặc thị thì cao hơn rất nhiều. Thư ký An có thể thăng tiến thuận lợi trong giới kinh doanh như vậy, chứng tỏ năng lực làm việc của thư ký An được đánh giá rất cao.”

An Thư Ngôn khách sáo gật đầu chào cô, ý cười trong mắt nhàn nhạt: “Cô gọi tên tôi hay gọi là thư ký An đều được.”

Quý Noãn và cô ta nhìn nhau, trực giác của phụ nữ từ trước đến nay vẫn rất chính xác. Cô trầm tư nhìn An Thư Ngôn vài giây rồi đưa đồ vừa nhận lấy cho Phong Lăng.

“Ba, bây giờ ba có muốn vào thăm Cảnh Thâm không?” Quý Noãn hỏi.

Tuy rằng không phải vừa rồi Mặc Thiệu Tắc bị chặn ngoài cửa, nhưng Nam Hành chặn đường An Thư Ngôn thì rõ ràng cũng không hề nể mặt ông ta.

Sắc mặt Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Nếu Cảnh Thâm còn đang nghỉ ngơi thì tôi không vào nữa. Đúng dịp nửa tháng nữa là Tết Nguyên Đán ở trong nước, nếu khi đó nó có thể xuất viện thì về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.”

Quý Noãn gật đầu: “Vâng, con sẽ nói lại với anh ấy.”

Mặc Thiệu Tắc lại liếc cô một cái, sắc mặt vẫn không hề có chút dễ chịu, xoay người lại định bỏ đi, nhưng bất chợt khựng lại rồi nhìn sang An Thư Ngôn bên cạnh: “Khi cháu không bận rộn thì cũng đến bệnh viện này giúp đỡ một chút. Quý Noãn chưa ở Los Angeles được bao lâu nên không quen, khó tránh có lúc cần đến cháu giúp một tay.”

“Vâng.” An Thư Ngôn khẽ nói.

Trong lúc Quý Noãn âm thầm thở dài thì Mặc Thiệu Tắc đã đi thẳng vào thang máy.
/

Cho đến khi bọn họ rời đi rồi, Quý Noãn vẫn nhìn cửa thang máy, chằm chằm theo dõi số tầng chạy từ tầng cao nhất xuống tầng trệt.

Dù sao Mặc Thiệu Tắc cũng là ba ruột của Mặc Cảnh Thâm, dù An Thư Ngôn không thể vào, nhưng nếu ông ta muốn thì tất nhiên vẫn có thể đi vào. Nhưng rõ ràng Mặc Thiệu Tắc tỏ ra giận dữ, hoặc có thể ông ta có ham muốn kiểm soát người khác quá mạnh, nên khi có việc, có người thoát khỏi sự khống chế của ông ta thì ông ta sẽ nổi giận.

Đến vội vã, đi cũng vội vã, thật sự là không nhìn ra một chút tình phụ tử nào.

Nửa tháng nữa, nếu thật sự Mặc Cảnh Thâm có thể xuất viện thì có nhất thiết phải về nhà không?

Hơn nữa, vừa rồi, có một thoáng Quý Noãn cảm thấy…

An Thư Ngôn không hề chủ động như lúc vừa đến Mặc thị ở Hải Thành nữa. Ngược lại, dù An Thư Ngôn không làm không nói gì rõ ràng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cô ta chẳng qua chỉ đang nghe theo sự sắp xếp của Mặc Thiệu Tắc, chứ không hề chủ động, cũng như không hề từ chối.

“Bà Mặc, cô muốn đưa những thứ này vào trong sao?” Phong Lăng lật giở một lượt giỏ hoa quả và thức ăn dinh dưỡng, sau khi chắc chắn không có vấn đề thì cô mới hỏi một câu.

Quý Noãn dời mắt khỏi số “1” trên bảng thang máy rồi nhìn các thứ trong giỏ hoa quả.

Cô vừa nhìn đã biết ngay những thứ này không phải Mặc Thiệu Tắc mua. Với tính tình của Mặc Thiệu Tắc, nếu ông ta đến thăm bệnh con trai thì chắc sẽ chẳng mua bất cứ món gì.

Giỏ hoa quả rất tinh xảo, không phải là loại hoa quả có thể tùy tiện mua được ở siêu thị gần bệnh viện. Đây là những loại hoa quả hiếm hoi giàu dinh dưỡng và dễ hấp thụ. Kể cả phần lớn những thức ăn dinh dưỡng này đều là loại bổ máu huyết. Điều này cho thấy trước khi An Thư Ngôn đến đây đã tìm hiểu kỹ rồi.
Đây chính là An Thư Ngôn rất tỉnh táo khi rời khỏi Hải Thành sao?

Vậy còn thái độ vô tội ra vẻ như mọi chuyện đều do Mặc Thiệu Tắc sắp xếp vừa rồi là thế nào đây?

***

Một tuần sau đó, có rất nhiều người cho rằng nơi này có thể thu lợi bị chặn ngoài cửa không thương tiếc, thế nên cả tuần trong bệnh viện yên tĩnh vô cùng, không có người nào dám tùy tiện đến quấy rầy.

Vết thương bị nhiễm trùng lần trước chỉ làm Mặc Cảnh Thâm sốt một đêm, tốc độ hồi phục sau đó đã khá hơn nhiều. Một tuần sau, da bên ngoài vết thương đã dần khép lại, thỉnh thoảng anh cũng có thể xuống giường đi lại bình thường.

“Lần trước ba nói để vài tuần nữa anh xuất viện thì về nhà ăn cơm, anh có định về không?” Quý Noãn dìu anh đi lại trong phòng bệnh. Đến trước cửa sổ thì cô xoay người kéo rèm ra, rồi cùng lúc đó đóng cửa sổ lại.

“Không. Chuyện của A Cát Bố đã kết thúc, Sĩ quan đặc công Ân và người của căn cứ sẽ giải quyết tất cả những vấn đề tiếp theo. Anh không có ý định nán lại Mỹ quá lâu. Sau khi vết thương lành thì anh sẽ nhanh chóng đưa em về Hải Thành.” Mặc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ cẩn trọng của Quý Noãn thì trong mắt ẩn chứa ánh cười.

“Tuần sau là Tết Nguyên Đán ở Trung Quốc. Dù sao cũng là kỳ nghỉ xuân ở trong nước, Mặc thị cũng không có quá nhiều công việc bận rộn cần anh đích thân xử lý, ăn bữa cơm đoàn viên với ba mẹ thật ra cũng rất tốt. Có điều, năm nào anh cũng ở cùng ông nội, năm nay lại không quay về thì liệu ông nội có giận không?” Vừa nhắc đến ông cụ Mặc, khóe miệng Quý Noãn không kiềm chế được mà cong lên.

Ánh nắng ngày đông chiếu qua cửa sổ, đậu lên mi tâm đang nhíu chặt của Mặc Cảnh Thâm, như muốn vây quanh người đàn ông vốn ấm áp vui vẻ vào trong một quầng sáng.

Anh lạnh nhạt nói: “Cũng không đến nỗi tức giận. Dù không có chúng ta thì nhà họ Mặc cũng có rất nhiều họ hàng tới lui. Không phải em không biết hàng ngày có biết bao nhiêu người tìm đến cửa, đối phó với những người họ hàng đó cũng khiến ông đủ bận rộn rồi.”

Nhân lúc anh nói chuyện, Quý Noãn đưa tay lên lưng anh, cách một lớp băng nhẹ nhàng gãi hai cái. Sau đó mắt cô sáng lên, hỏi: “Không phải lúc vết thương lên da non thì rất ngứa sao? Anh không thấy ngứa tí nào à?”

Mặc Cảnh Thâm cười khẽ: “Vốn dĩ không ngứa, nhưng em gãi vài cái thì đúng là có chút cảm giác.”

Rồi anh cúi người xuống, nhìn khuôn mặt cô trắng muốt gần trong gang tấc, mắt đối mắt, ý tứ sâu xa nói: “Tim anh còn ngứa ngáy hơn.”

Quý Noãn: “…”

Anh cúi xuống, đôi môi ấm áp dán lên cổ cô, thì thầm dụ hoặc giữa những nụ hôn tinh tế trằn trọc: “Những ngày qua ở trong phòng bệnh hết ngủ rồi lại thức, hết thức rồi lại ngủ, thời gian trôi qua quá chậm. Hiếm khi có thể lại được ôm em một lần, hay là chúng ta làm gì giết thời gian nhé?”

Đọc truyện chữ Full