TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 485: Trong Mắt Mặc Cảnh Thâm Hiện Lên Sáu Chữ “Giành Lại Những Gì Đã

Ngoài cửa sổ xe, cơn mưa nhỏ dần dần nặng hạt, ào ào trút nước lên xe, thỉnh thoảng tạo thành những âm thanh trầm đục, khiến lòng người cũng ướt lạnh theo.

“Có lẽ tôi phải cảm ơn cơn mưa này. Nói cách khác, lần trước từ biệt, tôi vẫn không biết rốt cuộc đến bao giờ cô mới chịu để ý đến tôi.” Mr. Vinse vừa lái xe vừa cười.

Quý Noãn ngồi im lặng trong xe, hơi nhếch môi.

Khi vừa rời khỏi tòa cao ốc văn phòng của Tập đoàn Shine, cô định lái xe quay về công ty, nhưng không ngờ xe của Mr. Vinse đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi.

Lúc đó mây đen giăng đầy trời, báo hiệu cơn mưa sắp tới. Cô không mang dù, cũng không đi xe của mình tới. Mà lúc đó vừa tan tầm, là lúc dòng xe cộ lưu thông đông đúc nhất, hẳn là rất khó đón xe. Mr. Vinse mở cửa mời cô lên xe, cô cũng không từ chối.


Cô vừa lên xe không bao lâu, quả nhiên trời đổ mưa.

“Sao anh biết tôi ở chỗ này?” Cô hỏi.

“Ngày mai là cuối tuần, tôi muốn hẹn cô ra ngoài, nhưng sợ cô còn chưa nguôi giận. Bởi vậy, tôi gọi điện thoại cho Tiểu Bát, cô ấy nói cô ở chỗ này. Cũng vừa lúc tôi làm việc ở gần đây, bèn đi thẳng đến đây.”

“Anh đã chờ rất lâu phải không?”

Mr. Vinse không đáp, nhưng dựa vào vị trí đỗ xe của anh ta và xe cộ xung quanh, cô biết là anh ta đã chờ cô rất lâu dưới lầu.

Mà thời gian anh ta chờ cô, đâu chỉ có một chút thời gian này.

Ba năm, thật sự là rất dài.

“Thật ra anh không cần phải trồng cây si tôi như thế này.” Quý Noãn cong môi, mỉm cười nói: “Tôi không thể phủ nhận là sức quyến rũ của Mr. Vinse cũng đủ hấp dẫn rất nhiều phụ nữ. Nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh lâu rồi, anh lãng phí thời gian với tôi như thế này thật sự là không đáng chút nào.”

Mr. Vinse chỉ mỉm cười, lắc đầu: “Hẳn là cô từng nghe nói, tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Nhưng bây giờ tôi đã gặp được một cô gái không dễ khiến tôi động tâm, tôi cũng không cưỡng cầu đâu. Chuyện lần trước chỉ là trong lúc nhất thời tôi không kiềm chế được tình cảm. Tôi rất xin lỗi, cam đoan là sau này sẽ không làm chuyện đường đột như vậy nữa.”

Thật ra hôm đó anh ta cũng chỉ hôn nhẹ lên má cô thôi, nhưng hiển nhiên là anh ta đã từng nhiều lần nói ra những lời tự trách rồi.

“Anh không cần xin lỗi đâu, tôi đã quên chuyện đó rồi, cho qua đi, đừng nhắc lại nữa.”

Nghe cô nói như vậy, đương nhiên anh ta cũng không nhắc lại: “Nghe nói gần đây công ty cô và Tập đoàn Shine thường xuyên qua lại, sao bây giờ họp cũng đến chỗ Tập đoàn Shine à?”

Vừa nói chuyện, Mr. Vinse vừa giữ vô lăng bằng một tay đồng thời thò tay còn lại vào ngăn đựng đồ trên xe lấy ra một hộp kẹo tinh xảo màu hồng nhạt đính sequin đưa cho cô.

Quý Noãn nhìn lướt qua, vừa nhận lấy vừa nói: “Là phía chính quyền gửi công văn tới, yêu cầu MN và Shine cùng tham gia dự án xây dựng sân vận động. Nơi họp là do lãnh đạo Bộ Xây dựng chỉ định, tôi cũng chỉ nghe theo chỉ thị mà thực hiện. Tôi mới về nước, muốn đứng vững chân ở Hải Thành thì không thể làm mất lòng tất cả các bên, lúc nên nghe lời cũng đành ngoan ngoãn nghe theo.”

“Nghe ý cô nói hình như cô cũng không muốn đến Tập đoàn Shine.”

Quý Noãn loay hoay mở hộp kẹo, nhìn sang anh ta, không trả lời mà chỉ hỏi: “Quà này là thế nào đây?”

“Mấy hôm trước đồng nghiệp trong công ty đi Nhật về, mang về các loại quà lưu niệm. Tôi chỉ nhận một hộp kẹo trái cây, để ở trong xe, định để mỗi lần cô lên xe tôi, tôi sẽ cho cô ăn một viên. Hộp kẹo này có một trăm viên, như vậy cô sẽ ngồi xe tôi một trăm lần. Biết đâu, khi còn chưa ăn hết kẹo, cô đã là người của tôi rồi.” Mr. Vinse vừa nói đùa vừa nhìn cô.

Quý Noãn lấy một viên kẹo trong hộp, bóc ra rồi ném viên kẹo trái cây hình trái tim màu hồng nhạt vào miệng.

“Quà tặng khác thì tôi không nhận, nhưng kẹo này đẹp, vị ngọt không ngấy, tôi xin nhận. Nhưng không thể để trong xe anh được, đã tặng cho tôi, thì tôi sẽ mang đi.” Quý Noãn nói rồi bỏ hộp kẹo vào túi xách.

Mr. Vinse cũng không ngăn cô, chỉ mỉm cười như đã đạt được mục đích: “Hiếm có nha! Thật hiếm khi cô nhận quà tôi tặng. Trước đây không nghe nói cô thích ăn đồ ngọt, xem ra tôi vẫn chưa hiểu hết về cô?”

“Thật sự là tôi không hảo ngọt, nhưng không đến mức không ăn. Ai cũng thích món ngon lại đẹp, khi nào tâm trạng không tốt, ăn một viên cũng có thể phấn chấn hơn một chút.”

“Vì sao mà tâm trạng không tốt?”

Quý Noãn im lặng nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn ngoài xe, không đáp.

Trước lúc về nhà chờ sinh, Hạ Điềm thân thiết nói với Quý Noãn một số chuyện.

Cô hỏi lúc ly hôn, có phải Quý Noãn rất oán hận Mặc Cảnh Thâm không? Nếu không, sao cô nói đi là đi, lại đi một mạch như vậy. Thậm chí nếu như không phải vì Hạ Điềm sắp sinh, cô cũng không định quay về.

Quý Noãn nói, lúc ra đi cách đây ba năm, thật sự là cô rất hận Mặc Cảnh Thâm.

Tuy cô rất đau lòng, nhưng cũng không đến mức tan nát ruột gan tìm đến cái chết, mà ngược lại rất bình tĩnh. Dù cô đã từng thật sự tan nát ruột gan, thì cô cũng không kêu la, gào thét. Khi đau lòng quá độ, người ta sẽ chết lặng…Từ đó trở đi cô chỉ một mình lặng lẽ.

Thời gian ba năm cũng đủ để lòng cô trở nên cứng cỏi, cũng đủ sức đón nhận tất cả cảm xúc tiêu cực với vẻ ngoài bình tĩnh.

Cô hỏi Hạ Điềm, cậu có nghe một câu nói, đó là “lúc tương phùng, nở nụ cười xóa bỏ mọi ân cừu” không?

Điều Mặc Cảnh Thâm làm ba năm trước chỉ là loại bỏ cô khỏi cuộc hôn nhân của hai người, từng bước từng bước một phong kín tất cả tình cảm của cô. Điều tàn nhẫn và vô tình nhất mà anh làm, chính là thu hồi lại toàn bộ hạnh phúc mà chính tay anh trao cho cô.

Bởi vậy cho dù gặp lại sau ba năm, cô vẫn có thể thản nhiên mỉm cười khi đối diện Mặc Cảnh Thâm, có thể gọi anh là Tổng Giám đốc Mặc, có thể gặp lại như hai người xa lạ, ngồi làm việc ở cùng một phòng hội nghị. Cùng lắm, anh chỉ là một người cùng giới doanh nhân với cô, một người đàn ông không ai dám tùy tiện làm mất lòng, chứ không phải là người từng thuộc về cô.

Đời người không có nhiều quy tắc như vậy. Mỗi người đều chỉ có một cuộc sống, sống quá cực đoan thì trái lại mất đi lạc thú của cuộc đời.

Cho nên cô không lựa chọn thái độ bài xích cực đoan, mà chọn cách khéo léo đưa đẩy để sống chung với nhau.

Thế nhưng đến nay cô không nghĩ ra, sau khi về nước Mặc Cảnh Thâm từng bước áp sát, là có ý gì?

Dù sao cũng không có khả năng cô hoàn toàn không hiểu rõ Mặc Cảnh Thâm. Chẳng lẽ anh thích chơi trò mèo vờn chuột?

Thậm chí bây giờ mỗi khi anh nhìn cô, dường như trong mắt anh đều hiện ra sáu chữ “giành lại những gì đã mất”.

Cô nghĩ tới mình vừa rồi định ngủ một giấc, rốt cuộc lại bị người đàn ông kia mạnh mẽ ôm vào phòng làm việc. Anh biết rõ cô đang giả vờ ngủ nhưng không vạch trần, mà cô thì lại xấu hổ nên vẫn duy trì tư thế ngủ cứng nhắc, đến bây giờ vẫn cảm thấy cả người đau nhức.

Luôn mang cảm giác tự tạo nghiệp không thể sống, Quý Noãn lại đưa tay lên day day sau gáy, đồng thời mạnh mẽ cắn vỡ viên kẹo trái cây trong miệng.

Đọc truyện chữ Full