TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 656: Em trêu chọc khiêu khích anh, làm cả người anh bốc hỏa…

Quý Noãn cố hết sức ngồi dậy, lại túm lấy gối đập vào người anh: “Quấn anh là một chuyện, anh cũng biết lúc đó em không còn tỉnh táo, không biết phải nhẹ nhàng chút à?!”

Mặc Cảnh Thâm khom người xuống ghé sát vào mặt cô, giọng nói của cũng trầm thấp hơn nhiều vì tư thế này: “Em dùng cái dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng mà rúc vào lòng anh, chân còn cọ tới cọ lui trên người anh, mà còn mong anh nhẹ nhàng một chút à?”

“…”

“Anh biết rõ ràng em không còn sức nữa thì anh chỉ cần miễn cưỡng làm qua loa thôi là được. Có nhất thiết lần nào cũng dùng sức…” Quý Noãn ngước mặt lên nhìn anh chằm chằm: “Anh hiểu ý em mà!”

Mặc Cảnh Thâm chậm rãi hỏi: “Thế nào là qua loa?”

“Thì ôm một tí, dỗ dành một tí… dỗ cho em ngủ sớm đi thì anh cũng có thể nghỉ ngơi được…”

“Em trêu chọc khiêu khích anh, làm cả người anh bốc hỏa mà còn muốn anh dỗ em ngủ à?”

“…”

“Anh không làm được.”

“…”

Quý Noãn định đứng dậy khỏi giường, nhưng sự đau nhức giữa hai chân như cắn xé dây thần kinh của cô. Cô nhăn mặt, ngã ngồi xuống giường.

Anh khẽ cười: “Tự mình không nhớ rõ đêm qua như thế nào sao? Chắc anh phải cho người đi nghiên cứu loại thuốc mà Quý Mộng Nhiên sử dụng xem nó là loại nào. Có mấy lần anh xót em muốn chậm lại, nhưng em mới thấy anh nhẹ đi một chút, chậm đi một chút là đã cuống quýt cắn anh. Bản thân anh cũng muốn buông tha cho em, nhưng anh thấy bản lĩnh bám người của em rất lợi hại. Cứ mỗi lần tắm xong anh đều muốn lặng lẽ đình chiến, còn em thì cứ đẩy anh xuống giường. Cả đời này, chắc chỉ có mình em mới làm được như vậy.”

Quý Noãn: “…”

Bây giờ cô đã khôi phục lại lý trí, túm lấy chăn trùm lên người mình, kiếm đề tài nói sang chuyện khác: “Tối hôm qua, liệu Thịnh Dịch Hàn có chết không?”

“Em mong hắn còn sống sao?”

Sắc mặt Quý Noãn thoáng lạnh đi: “Đúng là có chết cũng không hết tội, nhưng em không muốn giết người. Lúc đó em dùng gạt tàn đánh anh ta là vì không còn cách nào khác. Hơn nữa, tối qua anh ta cũng uống phải rượu bị chuốc thuốc, nếu không đập anh ta thì em sợ rằng mình không thể kiểm soát tình huống được.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô: “Dù hắn có sống hay chết thì em cũng không phải chịu trách nhiệm đâu.”
Quý Noãn ngước lên nhìn anh: “Trước đây anh vẫn thờ ơ không thèm để Thịnh thị vào mắt, bây giờ… anh định làm gì?”

Anh thoáng mỉm cười: “Hôm nay là thứ Hai, anh dành thời gian họp giao ban lãnh đạo đầu tuần ở công ty để ngủ với em, em chắc chắn sau khi tỉnh dậy thì chuyện đầu tiên em muốn nói với anh là về gã đàn ông cắn lên cổ em ngày hôm qua sao?”

Quý Noãn nhìn thấy anh cười thì có chút sợ hãi, ngay lập tức không nhắc đến ba chữ Thịnh Dịch Hàn nữa.

Chỉ là lúc này đột nhiên cô cũng ý thức được, hiện giờ đã là chiều thứ Hai, đang lúc chạng vạng.

Đâu chỉ có Mặc Cảnh Thâm bình thường ngoài lúc đi công tác thì sẽ không bao giờ vắng mặt trong cuộc họp giao ban lãnh đạo đầu tuần của công ty, mà ngay cả cô cũng lỡ mất cuộc họp giao ban thường quy của Tập đoàn MN rồi.

Quý Noãn vội vàng đi tìm điện thoại di động theo thói quen thì lại nhớ ra hình như chiếc ví nhỏ đã bị rơi xuống đất lúc cô bị người ta mang đi ở buổi tiệc.

“Túi xách và điện thoại của em…”

“Tối qua Thẩm Mục đã xử lý rồi, nếu cậu ta tìm thấy trong phòng tiệc thì tối nay sẽ mang lại cho anh.”

Quý Noãn yên tâm, rồi lại nhớ đến một chuyện, chợt thốt lên: “Mặc Cảnh Thâm, có phải tối qua anh không dùng biện pháp phòng ngừa gì không?”

Mặc Cảnh Thâm lập tức lạnh lùng lườm cô: “Bà Mặc, em hi vọng anh sử dụng biện pháp gì?”

“… Phiền anh rút lại hai chữ bà Mặc này đi. Ngày mai dù công ty có bận mấy thì em cũng nhất định đến Cục Dân chính kiểm tra, tránh để anh lợi dụng.”“Được thôi, chỉ cần em muốn đi kiểm tra thì lúc nào anh cũng có thể đưa em đi.” Anh cúi xuống ghé sát cô: “Thân là chồng em, từ lúc để vuột mất lúc đầu rồi lại vì muốn thay đổi quỹ đạo cuộc sống của em mà không thể không bỏ qua lần nữa đã qua một thời gian rất lâu, nhưng về mặt luật pháp, danh nghĩa bà Mặc của em chưa bao giờ thay đổi. Anh không chỉ hưởng thụ quyền lợi làm chồng, mà còn thực hiện nghĩa vụ của một người chồng đối với em, vậy thì bà Mặc cũng nên cho anh thân phận của một người cha đi chứ. Hơn nữa, đêm qua anh bị em quấn chặt như vậy, em nghĩ làm sao anh có thời gian dùng biện pháp phòng ngừa?”

Hơi thở của anh khẽ lướt trên da thịt, làm rối loạn suy nghĩ của cô.

Nét mặt Quý Noãn thoáng mất tự nhiên, cứng đờ lại: “Điện thoại của anh trong phòng khách reo lâu rồi đấy, còn không đi nghe đi? Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine bỗng dưng biến mất cả một ngày thứ Hai, chắc cũng không có ít chuyện gọi đến cần anh giải quyết. Mà, anh bảo Thẩm Mục mau tìm túi xách mang về cho em đi. Chắc điện thoại của em cũng reo không ít đâu.”

Cô nói rồi liền trùm chăn kín đầu, nằm thẳng xuống gối.

“Em nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa dậy thì đi tắm cho thư giãn. Trước khi trời tối sẽ người mang bữa tối đến đây.” Anh nói rồi quay người bước ra khỏi phòng ngủ.

Quý Noãn kéo chăn đang trùm trên đầu xuống nhìn theo bóng anh. Nhớ lại lúc mình quấn quýt níu lấy anh thì cô liền cảm thấy nóng đến hoảng loạn. Nhưng nhìn anh bây giờ, cô cảm thấy lúc bản thân vừa hỏi anh có dùng biện pháp phòng ngừa không thì anh lạnh lùng hẳn đi như thể đang tức giận?

Tuy nói chuyện đáng tiếc xảy ra ở Mỹ ba năm trước cũng không đến nỗi trở thành nỗi ám ảnh của cô. Lúc đó trải qua nhiều chuyện như vậy, lại thêm Tô Tuyết Ý lái xe tốc độ cao đẩy cô xuống xe, quả thật đứa bé không thể chịu nổi tình huống đó, đến cả Mặc Cảnh Thâm cũng suýt mất mạng vì cứu cô.

Nhưng bây giờ, với tình trạng hôn nhân của họ, lại còn đang ở giai đoạn chưa giải quyết được vấn đề tình cảm, dù cô không bị bỏ thuốc thì cũng không nghĩ đến chuyện có cần phải dùng biện pháp phòng ngừa hay không. Cùng lắm cô cũng chỉ thắc mắc thế thôi, anh giận cái gì chứ?

Cô lại lật người, kéo chăn trùm lên đầu một lần nữa.

Cô cứ giấu mình trong bóng tối dưới chăn, tay gác lên trán, những hình ảnh mãnh liệt trên chiếc giường này cứ liên tục hiện lên trong đầu khiến hai tai cô từ từ nóng lên.

***

Trong phòng khách, Thẩm Mục đang gọi điện đến.

“Mặc tổng, Thịnh Dịch Hàn vẫn còn sống nhưng chưa tỉnh. Cái gạt tàn kia khá nặng, lúc đó cô Quý vì tự vệ nên ra tay rất mạnh, nhưng mạng người không rơi vào tay cô ấy, ít nhất bảo đảm tâm lý cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng.” Giọng Thẩm Mục đều đều: “Còn chuyện tối hôm qua thì chúng ta đã tìm được toàn bộ chứng cứ có thể tóm gọn Tập đoàn Thịnh thị và phòng giao dịch của Quý Mộng Nhiên rồi.”

Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt: “Ừ, cứ làm đúng trình tự luật pháp đi.”

“Chuyện này… tuy rằng chúng ta đi theo trình tự luật pháp nhưng dù sao họ đều tiến hành âm thầm. Mức độ phạm pháp điều tra được ở mặt bề ngoài đều rất nhẹ, cùng lắm cũng chỉ khiến họ ngồi tù vài năm, chứ không đủ tước đi quyền lợi cả đời.”

Giọng nói Mặc Cảnh Thâm lạnh lẽo, chỉ một câu nói mà đã xử tử Thịnh thị và Quý Mộng Nhiên: “Vậy thì làm cho nó đủ đi.”

Đọc truyện chữ Full