TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 814: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (76)

Kết quả là lúc nhìn thấy nội dung trên tờ giấy kia, bước chân của Lệ Nam Hành khựng lại, đột nhiên anh lại đi vòng qua giường bệnh, đi tới cầm tờ giấy kia lên.

Không ngờ Phong Lăng đã viết lại toàn bộ những lời anh từng nói.

Thấy anh đang xem thứ mình viết, Phong Lăng căng thẳng, vội vàng giải thích: “Tôi muốn nhanh chóng thích ứng với cuộc sống thường xuyên phải đi thực hiện nhiệm vụ có mức độ nguy hiểm cao. Nếu lần này lão đại đã dẫn tôi theo, vậy thì lần sau tôi nhất định sẽ có cơ hội tiếp tục thực hiện kiểu nhiệm vụ này cùng các anh. Hơn nữa, tôi cũng cần phải tìm hiểu những thuật ngữ chuyên ngành mà lão đại đã nói trên máy bay trực thăng. Nếu không tôi sợ là lúc nào đó, vì không hiểu hết sẽ trở thành chướng ngại của mọi người, dù sao thì bản thân tôi cũng phải làm quen với hoàn cảnh toàn ngôn ngữ nhiệm vụ thế này.”

Lệ Nam Hành im lặng, đặt tờ giấy xuống, tiếp tục đi đến phòng tắm.

Cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra, chứng tỏ người đàn ông đang tắm, Phong Lăng mới nhận ra khi lão đại đến, anh vẫn còn mặc đồng phục lúc thực hiện nhiệm vụ ban ngày. Sau khi anh trở về căn cứ để giải quyết tất cả mọi chuyện, ngay cả quần áo cũng chưa thay, tắm cũng chưa tắm đã vội vàng quay lại bệnh viện.

Phải biết rằng thói quen sạch sẽ được Lệ lão đại rất coi trọng, bình thường, vừa trở về căn cứ, anh luôn lập tức đi tắm rửa sạch sẽ.

Thế nhưng lần này anh lại gấp gáp trở lại bệnh viện như vậy.

Mặc dù mấy năm nay Phong Lăng luôn ở trong căn cứ, thường xuyên ở chung một chỗ với đám đàn ông nhưng cô chưa từng ở chung phòng với một người nào, ngay cả khi tắm cũng toàn là một mình một phòng.

Lúc này nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, vừa nghĩ tới việc lão đại đang tắm trong đó là vẻ mặt của Phong Lăng cứng đờ. Cô lại cầm giấy bút và điện thoại trên bàn lên, cố gắng nhớ lại những lời mà lão đại đã nói vào ban ngày, dùng nó để phân tán tư tưởng, không muốn chú ý tới tiếng động trong phòng tắm nữa.

Hai mươi mấy phút sau, cửa phòng tắm mới mở ra. Phong Lăng nghe thấy tiếng động nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ ngước mắt lên nhìn về phía bên kia theo bản năng.

Kết quả cô nhìn thấy Nam Hành không mặc quần áo, thậm chí còn có giọt nước chảy xuống dưới theo mái tóc ngắn, nửa thân dưới của anh chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng đã được khử trùng, anh đi thẳng ra ngoài với dáng vẻ này.

Phong Lăng nào ngờ sau khi tắm xong có người đàn ông sẽ không mặc quần áo, cứ đi ra ngoài như thế, ánh mắt của cô tập trung lên phần thân trên hoàn mỹ để trần của anh. Lúc huấn luyện bình thường, không phải cô chưa từng thấy đám người AK cởi trần ra trận, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đàn ông quấn cái khăn tắm lỏng lẻo có thể rơi xuống bất cứ lúc nào kia, trong đầu cô có tiếng nổ tung. Phong Lăng ngồi bật dậy khỏi giường, bước nhanh qua đó, chạy tới cạnh anh, dùng sức mở cửa phòng tắm phía sau lưng anh, mắt nhìn vào trong, kết quả là cô nhìn thấy quần áo vừa thay ra của Lệ Nam Hành đã bị ném vào chậu nước, nếu không giặt thì không thể nào mặc lại lần nữa.

Cô không thể làm gì khác hơn là đóng cửa phòng tắm lại, vừa chuyển mắt thì lại chạm phải ánh mắt của Nam Hành, anh đang quay đầu lại nhìn cô, phòng bệnh lập tức rơi vào bầu không khí tĩnh lặng kỳ quái.

“Cậu đang tìm gì thế?” Người đàn ông thấy cô đột nhiên nhảy xuống giường, lại vội vàng chạy qua đây, ánh mắt khó hiểu. Phong Lăng: “... Lão đại, anh không mang theo quần áo để thay à?”

Lệ Nam Hành lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, tiện tay buộc chặt cái khăn tắm trên hông liền quay lưng về phía cô, đi đến chỗ ghế sofa, cầm điện thoại lên gọi cho Tiểu Hứa: “Cậu kiếm chỗ nào đó gần đây, mua một bộ quần áo vừa người về đây cho tôi.” Sau khi tắt máy, anh liếc nhìn kẻ đang đứng như trời trồng ở cửa phòng tắm: “Ngây ra đó làm gì? Đều là đàn ông cả, việc tôi tắm rửa đã chạm trúng sợi dây thần kinh bất thường nào của cậu à?”

Phong Lăng: “...”

Anh lại thuận tay cầm áo khoác tác chiến bị ném trên ghế sofa lên, lấy gói thuốc lá trong đó ra, đang định hút một điếu nhưng khi bật lửa vừa sáng lên thì động tác của anh khựng lại rồi ánh lửa bị dập tắt. Lệ Nam Hành quay đầu liếc nhìn người đã trở về giường bệnh, nhớ ra hiện tại phổi của Phong Lăng gặp vài vấn đề vì bị sặc khói đặc, anh hút thuốc trong phòng thì chẳng khác nào lại làm tổn thương phổi của Phong Lăng lần nữa.

Anh đành cất thuốc lá và bật lửa trở lại áo khoác chiến đấu, thản nhiên nói: “Không cần nhìn tôi với ánh mắt lo lắng như vậy! Tôi không hút nữa, cậu nên nghỉ ngơi đi, không cần ở đó nhìn tôi.”

Phong Lăng thầm nghĩ: Lão đại à, anh ở đây thì làm sao tôi có thể nghỉ ngơi được chứ. Chỉ cần có mặt anh là cô sẽ căng thẳng như lên dây cót theo thói quen, theo bản năng chỉ nghĩ chắc là sắp phải nhảy cóc năm mươi cái rồi.

Nhưng mà cô không nói ra câu này, chỉ nghe lời anh trở về giường, đắp kín chăn, sau đó lại nhìn người đàn ông đang đứng cạnh ghế sofa, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.

Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào và ánh đèn yếu ớt trong phòng, vào thời khắc yên tĩnh như thế này Phong Lăng mới có cơ hội nhìn kỹ đường nét góc mặt nghiêng của người đàn ông này. Lệ Nam Hành thật sự rất đẹp trai, còn là kiểu đẹp trai không hề mất đi vẻ nam tính, vo cùng hấp dẫn, nhưng cũng không phải hình mẫu cực kỳ to con khiến người khác nhìn vào đã thấy sợ, trái lại là kiểu đẹp trai anh tuấn. Lúc anh cười giống như cả thế giới đều có thể sáng bừng lên, khiến tất cả các thành viên đi theo thoải mái hơn, mà lúc anh nghiêm túc lại khiến người khác căng cứng cả người, lúc lạnh lùng lại càng khiến người khác cảm thấy giống như thần chết tới vậy.

Nhưng chính người đàn ông này, người đàn ông mà cô đã vô tình chọc phải khi còn ở cô nhi viện, Phong Lăng thật sự không ngờ mấy năm sau mình sẽ lại tiếp xúc với anh nhiều như vậy. Cô trưởng thành trong căn cứ XI, cũng giống như lớn lên dưới đôi cánh hùng mạnh của người đàn ông này vậy.

Dường như nhận ra ánh mắt hơi “khác lạ” của cậu trai trẻ, Lệ Nam Hành đứng bên cửa sổ hơi dừng động tác lại, quay đầu nhìn cô: “Cậu nhìn gì?”

Phong Lăng: “Lão đại, bên cạnh có phòng nghỉ, Tiểu Hứa nói trong phòng có hai cái giường, để anh ngủ trên sofa có vẻ thiệt thòi cho anh quá. Hay là anh sang phòng bên cạnh ngủ với Tiểu Hứa đi.”

Lệ Nam Hành nheo mắt lại: “Trong phòng nghỉ đó còn gì khác ngoài giường không?”

Phong Lăng: “Chắc là có phòng vệ sinh.”

“Câu bảo tôi ngủ cạnh phòng vệ sinh?”

“...”

Phong Lăng ngập ngừng rồi nói tiếp: “Nếu lão đại thật sự muốn ngủ ở đây, chắc chắn tôi không thể để anh chịu thiệt được, anh ngủ trên giường này đi, tôi ngủ ở sofa.”

Giọng của Lệ Nam Hành lạnh lùng: “Tôi đang khỏe mạnh thế này, cậu bảo tôi ngủ trên giường bệnh, muốn trù ẻo tôi à?”

“... Tôi chỉ không thể nhìn lão đại ngủ trên ghế sofa mà thôi, nếu không thì bảo bệnh viện sắp xếp cho anh một phòng nghỉ riêng sang trọng một chút? Hoặc là gần đây chắc hẳn có khách sạn, lão đại đến ở một đêm đi.”

“Không cần lằng nhằng như thế, chỗ này rất tốt rồi.” Người đàn ông xoay người lại ngồi xuống ghế sofa, tư thế ngồi xuống khiến cho cặp chân thon dài rắn chắn của anh hơi mở rộng ra, cái khăn tắm nhỏ như vậy gần như đã sắp che không được quang cảnh tượng trên đùi anh nữa rồi.

Phong Lăng cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh mà dời ánh mắt đi. Cô không nói gì thêm, chỉ im lặng nằm trên giường, ánh mắt lại càng không dám liếc nhìn nửa người trên của Lệ Nam Hành thêm nữa, rất sợ nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn.

Đọc truyện chữ Full