TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 817: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (79)

Giờ phút này Lệ Nam Hành phát huy hết mức bản năng lời ít mà ý nhiều, có thể nói hai từ thì chắc chắn sẽ không nói thêm từ thứ ba.

Rõ ràng là anh đề nghị ra ngoài ăn nhưng anh chỉ nói “gì cũng được”, vậy thì bảo người trước nay chưa từng ăn mấy món này bao giờ như Phong Lăng nên tiếp lời thế nào?

Thậm chí cô còn chẳng biết nên chọn ra sao.

Phong Lăng nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt thản nhiên không hề dao động của anh, cảm thấy thật sự khó hiểu. Hai người đã đi được một lúc rồi mà người đàn ông này không nói một câu nào, chỉ thi thoảng lại nhìn các quầy hàng ven đường chứ chẳng nói gì nhiều.

Hẹn người ta đi dạo phố ăn vặt rồi sau đó cứ để mặc người ta tự sinh tự diệt ngay bên cạnh như vậy sao?

Kiểu “trai thẳng ung thư” không biết lãng mạn và chẳng biết dỗ người khác chắc chính là kiểu người như anh nhỉ?

Nếu biết trước thế này thì Phong Lăng đã chẳng rảnh rỗi nửa đêm từ bệnh viện chạy xuống đi dạo phố ăn vặt gì đó rồi.

Nhưng Lệ lão đại chủ động đề nghị, cô gật đầu còn không kịp thì sao có thể từ chối được?

Phong Lăng cố gắng tìm chủ đề tán gẫu: “Lão đại, bình thường sau khi mỗi một thành viên của căn cứ bị thương, anh đều sẽ đích thân tới bệnh viện thăm như thế này sao?”

“Ừ.”

“Vậy cũng sẽ ở chung một phòng bệnh cùng với thành viên bị thương?”

Lệ Nam Hành liếc nhìn cô một cái: “Cậu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, không phải vòng vo với tôi làm gì.”

Phong Lăng: “...”

Cô đã bị anh dễ dàng nhìn thấu ý đồ.

Nam Hành liếc nhìn khuôn mặt cô, lại bình thản nói thêm một câu: “Dù sao tôi cũng là người phụ trách của căn cứ, lại còn là đội trưởng của tất cả các đội huấn luyện. Ngoài nhiệm vụ và huấn luyện ra, bình thường tôi không tiếp xúc nhiều với các thành viên. Trong tình huống có thành viên bị thương khi làm nhiệm vụ, nếu tôi còn không đến thăm và thể hiện sự coi trọng của căn cứ đối với mỗi người, thì chẳng phải hơi quá đáng sao?”

Lời này hệt như nói là việc tới bệnh viện thăm cô chẳng qua cũng chỉ là làm tròn trách nhiệm của mình, hoàn toàn không hề có thêm chút ý muốn nào là quan tâm tới cô cả.

Rõ ràng là một người ngoài lạnh trong nóng, nhưng ngoài miệng thì cứ nói mình thành người khó gần, lại còn nói đến mức bạc tình như thế.

Mái tóc ngắn suôn mềm của Phong Lăng bị gió đêm thổi bay lòa xòa, cô hơi phiền chán vuốt tóc ra sau tai, chợt như nhớ ra điều gì đó, cô bèn ngẩng đầu lên hỏi anh: “Lão đại, xung quanh đây có hiệu cắt tóc nào không?”

Lệ Nam Hành dừng lại, nhìn cô: “Cậu tìm hiệu cắt tóc làm gì?”

“Cắt tóc chứ sao. Tôi thấy có lẽ tóc mình hơi dài, cắt ngắn kiểu tóc húi cua như AK và Tam là vừa.” Cô chỉ vào mái tóc ngắn mềm mại che kín trán của mình: “Thợ cắt tóc trong căn cứ lần nào cũng bảo là tóc tôi rất đẹp, cắt ngắn thì quá đáng tiếc nên cứ khăng khăng bắt tôi để kiểu tóc này. Chẳng mấy khi được ra ngoài, nếu có hiệu cắt tóc bên ngoài, tôi sẽ cắt kiểu húi cua, như thế chắc trông tôi cũng sẽ có vẻ khỏe khoắn hơn trước kia nhỉ?”Cậu ta muốn cắt tóc?

Lệ Nam Hành liếc nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc.

Tuy mái tóc của cậu thiếu niên này ngắn, nhưng chí ít thoạt nhìn cũng là kiểu nho nhã khiến người ta nhìn vào là cảm thấy rất mềm mại.

Thử tưởng tượng dáng vẻ của Phong Lăng khi cắt tóc kiểu tóc húi cua... Không thể không thừa nhận là dù Phong Lăng có để tóc húi cua thì cũng vẫn sẽ rất ưa nhìn, nhưng nhìn kiểu tóc này quen rồi, nếu đột nhiên đổi sang kiểu tóc khác, sẽ cảm thấy có chút không đúng.

Lệ Nam Hành không thể nói rõ được đó là cảm giác như thế nào, nhưng quả thật anh không mong tóc của cậu ta lại ngắn quá như thế.

Với lại hiện tại độ dài của tóc cậu ta cũng rất bình thường, dù đưa tay xoa đầu cũng sẽ cảm thấy thoải mái vì rất mềm mại, nếu cắt ngắn mà xoa đầu, phỏng chừng là sẽ đau tay.

Khi Phong Lăng vừa mới đến căn cứ năm mười ba tuổi, tóc cô rất ngắn, sau đó thợ cắt tóc trong căn cứ cắt tỉa cho cô kiểu tóc này, từ đó về sau vẫn cứ giữ nguyên một kiểu như vậy.

Lệ Nam Hành không thể nói rõ được rốt cuộc lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì, lúc liếc nhìn thì đúng là thấy cách đó không xa có một hiệu cắt tóc nhỏ, thế nhưng anh lại thản nhiên nói: “Xung quanh đây không có hiệu cắt tóc nào cả.”

Phong Lăng khựng lại: “Vậy bình thường các anh cắt tóc thì đi đâu? Cũng đều để thợ cắt tóc trong căn cứ cắt à?”

“Trong căn cứ nhiều đàn ông như thế, có gì khó khăn đâu? Mua một cái tông-đơ về, tự cắt tóc là được.” Anh thản nhiên nói dối không chớp mắt.

Phong Lăng bán tín bán nghi ngắm nhìn kiểu tóc tuy ngắn nhưng thoạt trông cũng rất tự nhiên và đẹp trai của anh: “Đây là kiểu tóc lão đại tự cắt?” Lệ Nam Hành lười trả lời, khi đi ngang qua trước hiệu cắt tóc, anh cố ý dẫn cô đi xuyên qua bên đông người trên con phố dài, không tới gần hiệu cắt tóc kia.

Anh không trả lời, Phong Lăng cũng không cố chấp hỏi thêm, nhưng ngẫm lại thì bình thường nhìn kiểu tóc của AK và đám anh em khác trong căn cứ đều không khác nhau là mấy, hóa ra mọi người đều tự cắt cả. Thảo nào trông chẳng có chút sáng tạo nào, chỉ là tóc húi cua hoặc đầu đinh, nhưng nhìn lâu thì cũng thấy khá gọn gàng. Với lại kiểu đầu đinh này thật sự quá thách thức nhan sắc, chứng minh rằng đám người trong căn cứ kia ai nấy đều trông cũng khá đẹp trai.

Bọn họ đi qua hiệu cắt tóc, sau khi xác định Phong Lăng không nhìn thấy tiệm kia, Nam Hành lặng lẽ tiếp tục bước đi.

Phong Lăng cũng không ngốc, đi được một lát chợt cảm thấy có gì đó sai sai, cô bèn quay đầu nhìn thoáng qua đám người phía sau: “Sao lại đi qua quán nướng bên kia rồi? Lão đại, anh không muốn ăn thử sao?”

Lệ Nam Hành đáp lời: “Đồ nướng kiểu Trung ăn chán lắm, tôi không có hứng thú, nếu muốn ăn thì ăn thứ khác, đồ nướng thì thôi.”

“Đồ nướng khó ăn lắm à? Nhưng tôi nghe người ta bảo là ăn ngon lắm mà, nhất là...”

“Cực kỳ không ngon.”

Phong Lăng: “...”

Sao bỗng dưng cô lại cảm thấy lời này của lão đại dường như là dối lòng vậy nhỉ.

Thật ra thì cô không nghi ngờ gì cả, chỉ nghĩ là có lẽ lão đại không thích mấy món nướng này thôi.

Nói là đi dạo phố ăn vặt nhưng cuối cùng thì Lệ Nam Hành không cho Phong Lăng ăn bất cứ đồ gì của hàng quán vỉa hè, nhất là mấy thứ bốc khói nghi ngút, anh đều dẫn cô đi vòng qua. Phong Lăng biết là vì cô còn cần phải lọc phổi, không được ngửi những thứ kiểu như khói này.

Một quán mì đang ở ngay trước mắt, còn là mì kéo sợi của một chuỗi thương hiệu lớn tới từ Trung Quốc.

Lệ Nam Hành nói: “Trong lúc dưỡng thương không huấn luyện và hoạt động nhiều, nằm mãi trong bệnh viện không tốt cho tiêu hóa, vậy thì ăn mì cho dễ tiêu hóa đi.”

Vừa nói xong anh đã bước vào quán trước.

Lệ Nam Hành đi được vài bước, chợt nhớ tới lúc bình thường ở nhà ăn trong căn cứ, hình như Phong Lăng rất thích ăn mì, thế nên anh dứt khoát quay đầu cầm lấy cổ tay cô rồi kéo vào trong.

Cổ tay của cậu thiếu niên này mảnh khảnh tới mức khó tin, rõ ràng đây là bàn tay có sức giơ khẩu súng trường lên mà lại nhỏ bé như thế.

Nam Hành kiềm chế ý định vén ống tay áo của cô lên để xem rốt cuộc bên trong gầy gò cỡ nào. Anh không nói gì nhiều, đưa thẳng Phong Lăng tới một chỗ ngồi có vẻ khá yên tĩnh. Bởi vì người trong quán này không ít, lúc nào cũng đông nghịt nên muốn tìm chỗ ngồi là rất khó, nhưng bọn họ rất may mắn, vừa mới tới thì chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở góc trong cùng có người mới ăn xong, mới dọn bàn. Bọn họ đi thẳng tới đó rồi ngồi xuống.

Khi ngồi xuống, cô đưa mắt nhìn ra phố ăn vặt bên ngoài: “Chúng ta không ăn gì ở ngoài kia sao?”

Đọc truyện chữ Full