TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 854: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (116)

Tiểu Hứa cũng biết việc này nhưng anh ta vẫn cảm thấy Lệ lão đại dằn vặt Phong Lăng như thế có vẻ hơi tàn nhẫn.

Tiểu Hứa cũng không biết vào ngày hôm qua, sau khi mặc bộ trang phục nữ kia vào thì Phong Lăng trông thế nào, bởi vì lúc ấy, Phong Lăng vừa thay quần áo xong là đã tự mình lái xe ra ngoài luôn.

Chẳng lẽ là vì Phong Lăng mặc trang phục nữ khiến lão đại bị kích thích gì đó?

Tiểu Hứa ngoảnh lại, liếc nhìn sân huấn luyện đã cách mình càng lúc càng xa. Từ xa, anh ta trông thấy Lệ lão đại ném đầu mẩu thuốc lá xuống dưới đất rồi lại dùng chân dụi tắt. Dù cho ánh mắt lão đại không nhìn về phía anh ta, thế nhưng từ góc độ này, anh ta cũng cảm nhận được ánh mắt kia khiến người ta áp lực đến không thở nổi.

Chậc chậc, Phong Lăng à Phong Lăng, đang yên đang lành sao cậu lại chọc giận lão đại vậy?

Rõ ràng trước đó cậu vẫn là tiểu bảo bối của lão đại cơ mà.



Thời gian kéo dài từ xế chiều tới tám giờ tối.

Đã tới giờ cơm tối nhưng Lệ Nam Hành vẫn không bảo Phong Lăng dừng việc huấn luyện lại.

Lệ Nam Hành không đi ăn mà chỉ đứng ở bên cạnh Phong Lăng. Trong suốt mấy tiếng đồng hồ này, dưới chân anh đã chất đống mười mấy mẩu thuốc lá. Thấy thể lực của Phong Lăng sắp đến cực hạn nhưng Lệ Nam Hành vẫn im lặng, không nói gì. Nhìn Phong Lăng thà ngậm bồ hòn làm ngọt mà không chịu giải thích, thậm chí cậu ta còn không chịu nói nhiều hơn một chữ, ánh mắt anh càng tối sầm đến đáng sợ.

Đến hơn chín giờ, mọi người trong căn cứ đều đã trở về nghỉ ngơi, chỉ còn có hai người bọn họ ở nơi này.

Lệ Nam Hành gằn từng chữ khiến lòng người run lên: "Đổ nhiều mồ hôi như vậy, cậu mệt chưa?"

Phong Lăng vẫn kiên trì chống tay, đây đã là lần thứ hai cô thực hiện động tác giữ thăng bằng trong suốt mấy tiếng vừa qua. Mặc dù cô giữ nguyên tư thế không nhúc nhích nhưng lại có từng giọt từng giọt mồ hôi chảy dọc theo gò má, cánh mũi và cổ của cô, chầm chậm rơi xuống tạo thành vệt mồ hôi trên mặt đất, chỉ vài giây sau chúng đã bị gió thổi khô.

Cô nhắm mắt lại, sau khi hít một hơi thật sâu bèn kiên trì nói: "Không mệt."

Vẫn rất cứng miệng!

Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn Phong Lăng rồi đột nhiên cười một tiếng, tiếp đó anh thong thả bước tới phía cô, vươn tay kéo người dậy. Thể lực của Phong Lăng vốn đã tiêu hao hết, trong khoảnh khắc bị kéo lên, suýt chút nữa, thân thể cô va vào ngực người đàn ông. Cô ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt đen hơi lạnh lùng của Lệ Nam Hành, nghe thấy anh đanh giọng bảo: "Đối với những kẻ giỏi nói dối, từ trước đến nay, cứ có ai là căn cứ XI sẽ diệt ngay lập tức, chút trừng phạt này đã coi như nhẹ nhàng rồi! Đừng chỉ biết chăm chăm đổ mồ hôi, ngẫm lại xem rốt cuộc mình sai ở đâu."

Phong Lăng đã cạn kiệt sức lực, đến mức hai chân như nhũn ra, cô gắng gượng đứng lên, cổ áo phía sau vẫn bị tay người đàn ông túm chặt. Cô hít một hơi, khàn khàn nói: "Nói dối? Lão đại không hài lòng với lần thực hiện nhiệm vụ nào của tôi, hay là không hài lòng với lần kiểm tra đánh giá nào của tôi? Lòng trung thành của tôi đối với căn cứ không cần phải nói ra ngoài miệng, mọi hành động đều có thể chứng minh, vậy mà lão đại lại dùng cái danh "kẻ giỏi nói dối" chụp lên đầu tôi sao?"

Lệ Nam Hành cười mỉa: "Vì thế nên cậu cho rằng mình là một người trung thực?" Phong Lăng nhìn thẳng vào anh, cổ áo phía sau bị túm chặt khiến cô hơi khó thở, nhưng vẫn không nói gì.

Thấy Phong Lăng không chịu nói, Lệ Nam Hành chợt buông cổ áo cô ra. Phong Lăng chưa kịp chuẩn bị, cơ thể đột nhiên lảo đảo ngã nhào xuống, đầu gối cũng bị đập mạnh xuống nền đất. Nhưng cô cắn răng để không lên tiếng, tay chống trên đất, nhìn mồ hôi rơi từ mũi mình xuống, nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề.

"Đứng lên." Lệ Nam Hành nhét một tay trong túi quần, cúi đầu nhìn cô, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Bày ra dáng vẻ của một người đàn ông đứng lên cho tôi!"

Mấy chữ cuối cùng được anh gằn mạnh, trong sự tàn nhẫn lộ ra vẻ vô tình và phiền muộn mà chính anh cũng không thể hiểu nổi. Anh chỉ lạnh lùng nhìn cô kiên trì lảo đảo chậm rãi đứng lên, sau đó yếu ớt đứng trước mặt anh. Sắc mặt Phong Lăng đã hơi tái nhợt nhưng cô vẫn không chịu nhận lỗi, thậm chí cũng không chịu cầu xin một câu hoặc là lộ ra dáng vẻ sẽ thành thật khai báo.

"Vẫn có thể tiếp tục?" Anh hỏi.

Phong Lăng ngước mắt nhìn Lệ Nam Hành, giơ tay lên lau mồ hôi: "Có thể."

"Vậy làm đi!"

Lệ Nam Hành nói xong bèn ném cô ở đó.

Ba chữ này không hề mang theo chút độ ấm nào khiến ánh mắt Phong Lăng hơi lay động. Cô nghĩ có lẽ Lệ lão đại đã đoán ra, chỉ còn thiếu một câu khẳng định cuối cùng mà thôi. Mắt thấy bóng lưng người đàn ông đã xa dần, cô chậm rãi cúi người, tiếp tục giữ nguyên động tác thăng bằng ban nãy, không hề ngừng lại kể cả khi người đàn ông đã rời đi.

Câu chuyện cô bịa ra trước mặt anh tối hôm qua cũng không hoàn toàn là giả.

Mặc dù không phải bị kẻ lang thang lột sạch quần áo trên phố nhưng lúc cô tám tuổi, ở trong ổ của đám mafia kia, tuy cô ăn mặc rất bình thường nhưng bởi vì vô cùng trắng trẻo, nõn nà nên đã bị vài kẻ có lòng dạ đen tối để ý. Có mấy lần chúng định chặn đường kéo cô vào trong phòng của mình nhưng cô đã trốn thoát được. Sau đó, có người mách nước cho cô, bảo cô cắt ngắn tóc để mình trở thành một người đàn ông, quệt bừa các loại xăng dầu đen đen, bẩn bẩn lên mặt. Chỉ có như vậy, cô mới có thể bảo đảm an toàn cho bản thân ở trong ổ của đám người liều mạng kia. Nếu không, một cô bé không cha không mẹ, cũng không có chỗ dựa bị bọn chúng lôi từ hang sói ra như cô có thể sẽ bị những tên biến thái kia nuốt chửng bất cứ lúc nào.Sau đó cô đã làm theo lời người nọ.

Chỉ có trở thành đàn ông, cô mới có thể có cảm giác an toàn cơ bản nhất.

...

Lại qua hai tiếng đồng hồ, căn cứ XI đã chìm vào màn đêm yên tĩnh. Lúc Lệ Nam Hành trở lại sân huấn luyện, trông thấy Phong Lăng vẫn luôn kiên trì huấn luyện tăng cường nhưng vì thể lực không thể chèo chống tiếp được nữa mà nằm bò ra đất. Trong giây phút nằm bò ấy, có lẽ cô cũng đã muốn nghỉ ngơi một lúc nhưng chỉ do dự vài giây, Phong Lăng lại tiếp tục mạnh mẽ chống cánh tay lên, kiên trì tiếp tục thực hiện.

Anh đi vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, Phong Lăng ngẩng gương mặt đang đầm đìa mồ hôi của mình lên, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa.

Dường như chính là cái dáng vẻ bướng bỉnh, không tin tưởng bất cứ ai ngoài bản thân này của cô, dường như chính cái vẻ không khuất phục, nhìn đời bằng nửa con mắt, chỉ khăng khăng với suy nghĩ của bản thân, thêm thái độ như dù chịu đau đớn thế nào cũng sẽ không nhận sai, cầu xin anh tha thứ của cô đã khiến cho Lệ Nam Hành tức giận đến mức cánh tay vừa mới đi thay thuốc đau âm ỉ.

Anh đi tới, nhìn thiếu niên kiên trì chống hai tay trên mặt đất: "Cậu vẫn có thể tiếp tục?"

Phong Lăng không chút do dự đáp: "Có thể!"

Nhìn bàn tay và cánh tay chống trên mặt đất đều đang run rẩy không ngừng của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không nói gì thêm nữa, chỉ đứng bên cạnh xem cô còn có thể kiên trì bao lâu.

Vài lần Phong Lăng không gắng gượng nổi mà nằm sấp xuống, nhưng rồi cô lại bướng bỉnh tiếp tục chống lên, sau đó lại nằm xuống, sau đấy tiếp tục chống lên, cứ nhiều lần như vậy, quần áo đã hoàn toàn ướt đẫm, nền đất dưới thân cũng toàn là vết mồ hôi.

Mười hai giờ đêm, Lệ Nam Hành xem giờ rồi nói một câu: "Mười hai giờ rồi."

Phong Lăng không lên tiếng.

Anh lạnh lùng nhìn cô: "Cậu huấn luyện tiếp, tôi đi ngủ?"

Phong Lăng nói: "Được."

Lệ Nam Hành bị câu trả lời dứt khoát này của cô chọc tức tới mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

Đọc truyện chữ Full