TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 916: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (177)

Phong Lăng không trả lời, mà đưa mắt nhìn sang Lệ Nam Hành trước.

Trên khuôn mặt Lệ Nam Hành vẫn là ý cười nhàn nhạt, không rõ anh đang suy nghĩ điều gì. Ngón tay thon dài của anh vuốt ve ly rượu trên tay, nụ cười trên môi rõ ràng hơn, nhưng người hiểu anh đều biết rằng, lúc anh cười thế này mới là báo hiệu Lệ Nam Hành đang vô cùng nguy hiểm.

Dù Daniken đã nói không cướp người, nhưng hành động của ông ta vẫn rất trắng trợn.

Daniken thật sự cho rằng Lệ lão đại không so đo với quân đội nên sẽ để mặc họ muốn làm gì cũng được sao?

“Nếu ngài Daniken đã có lời thì… Phong Lăng, ngày mai, cậu hãy thu dọn đồ đạc đi với ngài ấy.” Lệ Nam Hành nở nụ cười nhạt. Khi Daniken hài lòng nhướng mày, Lệ Nam Hành khẽ đặt ly rượu xuống bàn, chân ly rượu tiếp xúc mặt bàn phát ra một âm thanh không to không nhỏ, âm thanh vang lên khiến lòng người phải run theo. Anh vẫn thản nhiên nói: “Nhưng chỉ cử một mình Phong Lăng đi thì hình như vẫn chưa thể hiện rõ thành ý của căn cứ XI. A K, ngày mai cậu hãy đi cùng với Phong Lăng.”

A K lập tức hiểu ý của Lệ lão đại: “Vâng!”

Daniken khẽ cười: “Sao? Cậu Lệ vẫn không yên tâm về bên phía quân đội chúng tôi à? Đưa một người đi không yên tâm, nên còn phải cử thêm một người nữa theo để trông chừng sao?”

A K nở cười ngây ngô nói: “Ngài Daniken đừng hiểu lầm, trước giờ, lão đại của chúng tôi luôn là một người rất hào phóng, khi tặng quà cho người khác, tặng một món rõ ràng là đủ rồi nhưng anh ấy cứ muốn tặng hai món mới được! Thế này đi, vốn dĩ ngài muốn Phong Lăng đến so tài với các thành viên của đội bắn tỉa bên phía quân đội các ngài, vậy không bằng đưa tôi đi chung với, thật ra tôi cũng cảm thấy rất vinh hạnh!”

Daniken cười miễn cưỡng: “Vậy xem ra anh Lệ thật sự rất hào phóng!”

Lệ Nam Hành mỉm cười, đứng dậy, lúc đi qua sau lưng Daniken, anh vỗ lên vai ông ta, đây dường như là một hành động bày tỏ tình hữu nghị vững chắc nào đó, nhưng với lực tay của anh, đây lại như một lời cảnh cáo vô hình.

“Xin lỗi tôi không tiếp ngài được nữa.” Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên sau lưng Daniken, anh quay lại chỗ ngồi của mình, để lại không khí im lìm bao trùm cả bên bàn này.

Vốn dĩ vừa rồi, khi đối mặt với Daniken, mọi người vẫn hỏi han qua lại, nhưng bây giờ rõ ràng họ đã nhận được ám hiệu của Lệ lão đại, chắc mục đích của người tên Daniken này không chỉ đơn giản như vậy.

Do đó, lúc này, không khí bên phía bàn đội bắn tỉa rất yên tĩnh, ai lo ăn thì ăn, muốn uống thì uống, nhưng không còn ai chú ý đến Daniken vẫn còn đang muốn nói chuyện với Phong Lăng nữa.

Thấy ở lại đây cũng chẳng được lợi ích gì, Daniken dứt khoát uống thêm một ly rượu với họ rồi mỉm cười đứng dậy, cũng quay lại vị trí của mình.

Sau khi Daniken quay về chỗ ngồi, không biết ông ta đã nói những gì với một vị lãnh đạo trông rất béo bên phía quân đội ngồi bên cạnh, vị lãnh đạo béo đó quay đầu lại, liếc nhìn về phía bọn họ. Lão ta nhìn bóng lưng của Phong Lăng, dù không nói gì, nhưng lại gật đầu, như thể rất hài lòng.

Lúc A K ngoảnh lại thì trông thấy cảnh tượng này, anh ta lập tức đảo mắt nhìn về phía Phong Lăng nãy giờ vẫn đang lặng lẽ ăn: “Bên quân đội mời trực tiếp như vậy, lại nói hết sức trịnh trọng nên chúng ta không thể không đi, nhưng lão đại cử tôi đi với cậu thì chắc

chắn bọn họ đang có mưu đồ gì khác. Lão đại bảo tôi đi cùng cậu thì cũng có ý bảo tôi giúp đỡ cậu trong bất kỳ tình huống nào. Yên tâm, có tôi đây!”

Phong Lăng: “Tôi đâu phải là cô bé cần được bảo vệ đâu, lão đại cử anh đi với tôi thì đương nhiên là có mục đích của anh ấy nhưng khẳng định không thể nào là để bảo vệ tôi được.”

A K “chậc”: “Thế thì cậu không hiểu rồi, người ngoài cuộc mới là người tỉnh táo. Cho dù cậu không phải là con gái thì ở trong lòng lão đại, anh ấy hoàn toàn đã coi cậu là một cô gái nhỏ luôn cần anh ấy bảo vệ mọi lúc mọi nơi.”

Phong Lăng lập tức liếc nhìn anh ta, A K trừng mắt lại cô: “Cậu không tin? Bình thường lão đại đối xử với cậu rất là…”

“A K, ở đây đang có nhiều người lắm đấy, anh vẫn định ăn nói lung tung nữa à?” Phong Lăng nhỏ giọng cảnh cáo anh.

“Xì, lần nào nói chuyện này với cậu thì cậu đều không tin, chuyện đàn ông thích đàn ông cũng thường gặp mà, đặc biệt là ở một nơi như nước Mỹ, đến lãnh đạo trong quân đội cũng có người như thế, cậu còn không chịu tin…” A K nói vài câu rồi lặng lẽ chỉ tay về phía vị lãnh đạo béo vừa được Daniken thủ thỉ gì đó: “Chính là vị đó đấy, sĩ quan chỉ huy tiền tuyến của quân đội, ông ta tên là gì thì tôi quên rồi. Ây da, thôi cứ gọi là ‘Sĩ quan chỉ huy mập’ đi, ông ta thích đàn ông đó. Nghe nói có không ít đàn ông ở các đội trong quân đội của bọn họ bị ông ta nhìn trúng, có vài người…”

Vừa nói đến đây, vẻ mặt của A K đột nhiên cứng lại, giọng nói cũng nhỏ dần, kề sát bên tai Phong Lăng, nói: “M* kiếp, có khi nào tên mập đáng chết đấy nhìn trúng cậu rồi không?”

Bàn tay nắm dao nĩa của Phong Lăng chợt cứng lại, cô nhìn A K bằng ánh mắt hoang mang, cô không hiểu rõ về mấy chuyện này lắm.

Thấy Phong Lăng vẫn mù mờ chưa hiểu gì, A K vội nói bên tai cô: “Tôi nghe nói sĩ quan chỉ huy mập này thích đàn ông, đặc biệt là những cậu trai trắng trẻo, xinh đẹp. Người bị ông ta chơi đùa cũng không phải ít đâu. Căn cứ của chúng ta toàn là người rắn rỏi, duy chỉ có mình cậu là trông da dẻ mịn màng nhất, chắc ông ta đã vừa ý cậu rồi, bằng không thì sao tên chân chó như Daniken lại đột nhiên bảo cậu đi với bọn họ. Ái chà chà, m* kiếp, bọn họ có âm mưu đen tối với cậu rồi!”

“…”

“Không được, chuyện này tuyệt đối không được, tôi phải đi báo lại cho lão đại biết.” A K đứng dậy, chạy nhanh đến bàn của Lệ Nam Hành, nhỏ giọng nói: “Lão đại, anh ra ngoài với tôi một lát.”

Lệ Nam Hành liếc nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”

“Anh ra đây với tôi! Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lệ Nam Hành đứng dậy, A K đi theo sau. Lúc đi qua người Phong Lăng, anh ta còn lén nháy mắt với cô.

Nhìn thấy biểu cảm của A K, Lệ Nam Hành không nói gì, sau khi bước ra khỏi phòng tiệc, nhìn xung quanh thấy không có ai, A K vội nói: “Lão đại, có phải Daniken có mục đích không trong sáng với Phong Lăng không? Tôi nghe nói vị sĩ quan chỉ huy mập đó hình như… Rất thích kiểu thiếu niên trắng trẻo như Phong Lăng?”

Lúc nói câu này, A K còn làm ra vẻ thần bí.

Thái độ Lệ Nam Hành nhàn nhạt: “Cậu biết không ít chuyện nhỉ.”

A K lập tức cười ha hả: “Ha ha, đương nhiên, dù gì trước khi vào căn cứ, tôi cũng là tình báo viên của vài nơi rồi mà.”

“Chuyện này thì tự tôi có chừng mực, dù bọn họ có nói gì hay làm gì, cậu nhớ là phải luôn luôn ở bên cạnh Phong Lăng, không được để cậu ấy rời khỏi tầm mắt của mình. Trong năm ngày nữa, căn cứ sẽ có một nhiệm vụ cần tay súng bắn tỉa, dùng lý do này thì bọn họ không thể từ chối qua loa có lệ được, nhất định tôi sẽ đưa các cậu về một cách quang minh chính đại.”

“M* kiếp, bảo sao lão đại lại đồng ý mau lẹ thế, tôi còn tưởng anh định để bọn tôi ở lại đó một thời gian dài thật chứ…” A K giơ tay lên gãi đầu: “Vậy Phong Lăng…”

“Cứ ở cạnh cậu ấy là được.”

“Ồ, vậy nếu không được để cậu ấy rời khỏi tầm mắt thì buổi tối tôi cũng phải ngủ cùng với Phong Lăng sao?”

Lệ Nam Hành liếc xéo A K, không nói gì, nhưng lại mỉm cười, ý cười như có như không, anh giơ tay lên đánh mạnh vào đầu A K một phát.

A K bị đánh đến mức loạng choạng suýt ngã nhào xuống đất, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, mang vẻ mặt luyến tiếc sinh mệnh lùi hẳn về sau. Lúc nhìn lên, anh ta thấy Lệ Nam Hành cười lạnh nói: “Cậu muốn chết thì cứ ngủ!”

Đọc truyện chữ Full