TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 920: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (181)

Đúng lúc này, điện thoại của tên sĩ quan chỉ huy mập reo lên, hình như tiếng chuông điện thoại đã làm phiền lão ta nên sĩ quan mập nhận cuộc gọi với thái độ rất khó chịu.

Chết tiệt, lát nữa mình phải tắt máy đi mới được!

“Ngài sĩ quan chỉ huy, tôi biết ngài là một người thương hoa tiếc ngọc, nhưng tâm lý đề phòng của tên Phong Lăng đó rất mạnh, thân thủ cũng không tệ nên tôi đã cố ý bỏ vài thứ vào trong nước uống của cậu ta để đảm bảo là thằng ranh đó sẽ không thể làm ngài bị thương. Xong chuyện thì chắc ngài biết phải làm sao rồi chứ? Ngài yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ là một thành viên của đội bắn tỉa thôi, phía căn cứ XI đã có tôi đi giải quyết, ngài đừng làm cậu ta đến chết là được.” Giọng nói trong điện thoại chính là của Daniken.

Nghe thấy những lời này, sắc mặt của tên sĩ quan chỉ huy mập mới tốt lên, sau đó lão ta ngẩng lên nhìn về phía “chàng trai” đẹp đẽ trước mặt, gương mặt Phong Lăng đã hơi ửng đỏ, lòng dạ lão ta lại ngứa ngáy tới mức chỉ muốn cúp máy ngay lập tức.

“Nếu đã là chuyện do chính tay ông chủ động sắp xếp thì tôi đây sẽ hưởng thụ một cách vui vẻ. Chuyện của ông thì tôi sẽ nói vài câu với cấp trên.”

Tên sĩ quan chỉ huy mập cúp điện thoại, tắt máy rồi nhét vào túi quần, lão ta nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt háo sắc và suồng sã hơn trước.

Lúc ở căn cứ XI, khi nhìn thấy Phong Lăng ra sân bắn súng, dù lão ta đã từng chơi đùa rất nhiều chàng trai nhưng người có thể khiến lão ta động lòng như vậy thì thật sự đây là người đầu tiên. Lúc đó, nếu không phải vì cậu nhóc này là người của căn cứ XI, chắc chắn lão ta đã trực tiếp đưa người đi, nhưng không ngờ trong một lần hiếm hoi lúc lão đang cố tỏ vẻ giữ ý thì Daniken đã đoán được ý qua lời nói và sắc mặt của lão, nên người này đã cố tình đưa Phong Lăng về đây và sắp xếp cậu ta ở chỗ này.

Sau đó, tên sĩ quan chỉ huy mập lại nhìn sang chàng trai xinh đẹp đang chất đầy sự lạnh lùng, phòng bị trong ánh mắt. Do bị bỏ thuốc nên sắc mặt cậu ngày càng không được bình thường, lão ta càng nở nụ cười thỏa mãn hơn. Lúc lão ta bước vào tòa nhà này, đã có người khóa cửa từ bên ngoài. Bây giờ dù Phong Lăng có muốn chạy trốn cũng không thể chạy nổi.

Phong Lăng hơi nghiêng người, bước lùi lại phía sau nửa bước.

Nguy hiểm!

Cô cảm nhận được mối nguy hiểm vô cùng rõ ràng.

Cô nhất định phải rời khỏi đây ngay, bằng không chắc sẽ không thể thoát nổi!

Bao lâu nay, Phong Lăng có thể luôn bình yên vô sự ở căn cứ XI chính là vì lần nào cô cũng có linh cảm chính xác và khả năng quan sát tốt, khả năng phản ứng và tránh né cũng rất nhanh khi có người nghi ngờ hay có nguy hiểm rình rập.

Nhưng dưới tình thế không thể lường trước như bây giờ, cô hơi loạng choạng, trong đầu đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo. Bước chân vừa ổn định, có một luồng kích thích và khô nóng khó diễn tả bắt đầu nhanh chóng len lỏi đến tứ chi và xương cốt của cô.

Bụng dưới của cô dường như đang có một ngọn lửa bất chợt được nhóm lên, khiến cô suýt nữa thì ngã quỵ xuống.

Nước!

Nước ở trong chiếc bình đó!

Vì đang bực bội, mất kiên nhẫn nên cô đã không quan sát trong phòng xem có ai đã từng vào đây hay không, khi nhìn thấy chiếc bình nước giống hết như bình tối qua, cô đã dùng luôn.

Xem ra nước trong chiếc bình đó thật sự có vấn đề.

“Hết sức rồi à? Tôi thấy tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất của căn cứ XI các cậu cũng chỉ có vậy mà thôi, không phải đều bị trúng kế một cách ngu ngốc sao?” Tên sĩ quan chỉ huy mập lạnh lùng đi đến gần: “Có phải cả người đều đang khô nóng, rất muốn được ai đó đè lên giường, hung hăng giày vò một trận không?”

Sống lưng Phong Lăng chợt lạnh buốt, thoáng chốc cô đã hiểu ý của ông ta.

Không lẽ thuốc này là… loại thuốc đó?

Phong Lăng bị bỏ thuốc cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo nhưng lúc bị tên sĩ quan chỉ huy mập đi lên trước giơ một tay ra túm lấy tóc, thân thể cô vẫn nghiêng ngả một lúc. Cô nhắm mắt lại, không giãy giụa quá mạnh nữa, một bàn tay dưới ống tay áo hung hăng siết chặt lại, cô chợt bị tên sĩ quan chỉ huy mập ấn lên chiếc sofa bên cạnh. Đầu cô bị đè lên mặt ngoài chiếc sofa, nhiệt độ mát mẻ khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn, bàn tay cô lục lọi trong khe hở dưới sofa.

Sau khi cô và A K ở căn phòng này, cả hai vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ, đặc biệt là A K. Anh ta luôn nói huyên thuyên rằng Daniken và tên sĩ quan chỉ huy mập đó đều có vấn đề, nhất định phải cẩn thận. Vì vậy, trong từng ngóc ngách trong căn phòng mà họ ở đều có những thứ được chuẩn bị trong âm thầm. Dù không nhiều, nhưng may sao A K lại giấu một con dao găm sắc bén bên trong phần da của chiếc sofa này.

Dù không tham gia nhưng khi A K giấu những thứ này, cô vẫn luôn đứng một bên quan sát. Dù chỉ đứng nhìn như vậy nhưng Phong Lăng vẫn có thể nhớ tất cả các món đồ được đặt ở chỗ nào, mà những thứ đó là dụng cụ mà cô có thể dùng để bảo vệ bản thân bất cứ lúc nào.

Ví dụ như con dao găm dưới sofa, dùi cui dưới bàn trà, dao xếp dưới giường, hơn nữa, dù không được phép tự ý mang súng vào phòng này, nhưng có mấy chiếc bút bi trong phòng sách bên cạnh, đầu bút rất bén nhọn, không có nắp đậy, được ném ở trong tủ giầy cạnh cửa.

Ngoài ra còn có một con dao rọc giấy đã được Phong Lăng tiện tay cầm về khi được yêu cầu viết vài tài liệu trong văn phong ở đây vào chiều hôm qua.

“Người đẹp, tôi chưa từng gặp cậu trai nào mà xinh đẹp như cậu cả!” Tên sĩ quan chỉ huy mập dùng một tay đè chặt bả vai cô, thấy cô mất hết sức lực, sắp đạt được mục tiêu, lão ta nở nụ cười thỏa mãn. Khi tên mập này định cúi đầu hôn lên mặt Phong Lăng, giây phút lão ta cúi đầu xuống, Phong Lăng bất ngờ quay đầu đi chỗ khác, tức giận tới mức toàn thân người không ngừng run rẩy.

“Đừng sợ, tôi sẽ ‘thương’ cậu, chắc chắn cậu không biết là giữa đàn ông với nhau cũng có thể có cảm giác mất hồn thế nào đâu, thậm chí còn tuyệt vời hơn nhiều so với lúc làm chuyện đó với phụ nữ nữa cơ, tôi sẽ dạy dỗ cậu ‘thật’ cẩn thận!”

Dứt lời, bàn tay của tên sĩ quan chỉ huy mập bỗng dùng sức, cổ áo của bộ đồng phục chiến đấu màu đen của Phong Lăng bị kéo ra, hai bàn tay to béo như sắp chảy mỡ thò vào trong cổ áo của cô.

Phong Lăng cắn mạnh vào môi dưới của mình, dù cô cắn đến mức một bật máu thì cũng không chịu há miệng.

Đau đớn có thể giúp cô tỉnh táo hơn, không dễ dàng khuất phục dưới tác dụng đáng ghê tởm của loại thuốc này.

Dù phải liều cái mạng này, cô cũng phải cố giữ lý trí.

Từ lúc bắt đầu biết nhận thức sự vật, cô đã sống ở trong hang sói, quen thấy dã thú cắn xé tàn sát lẫn nhau vì miếng ăn. Cô lớn lên nhờ uống sữa sói, nên trong bản tính đã sớm có bản năng của giống loài này. Năm tuổi, cô đã bị người ta đưa đi nhưng vì được huấn luyện trong băng đảng mafia, Phong Lăng đã học được cách tự bảo vệ và che giấu bản thân. Ngoài ra, cô cũng đã học được cách áp chế bản tính lang sói và tính tình để có thể sống sót.

Năm mười hai tuổi, người ta cưỡng chế đưa cô đến trại trẻ mồ côi, vì đề phòng, ngày nào mấy người đó cũng tiêm thuốc an thần vào cơ thể cô. Năm mười ba tuổi, cô gia nhập căn cứ XI, cuối cùng mới tìm được một nơi mà bản thân thật sự muốn sống và tồn tại, hơn nữa còn áp chế được sự khát máu và lạnh lùng từ trong bản tính của mình.

Cô chỉ muốn được sống một cuộc sống yên bình giống như bao người, có cơm ăn nước uống, có chăn ấm đệm êm.

Chỉ có vậy mà thôi!

Nhưng rõ ràng là có những lúc, máu của con người còn lạnh, bản tính còn đáng sợ và đáng chết hơn cả lang sói!

Phong Lăng nhắm mắt lại, vào lúc tên sĩ quan chỉ huy mập cởi được chiếc áo khoác màu đen của cô ra, cúi đầu, định xé quần áo bên trong của cô, khi vải vóc trên quần áo bị xé toạc, Phong Lăng đã sờ và cầm được con dao găm được giấu ở chỗ sâu nhất dưới đệm da của chiếc sofa to lớn.

Đọc truyện chữ Full