TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 932: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (193)

Khi thấy người đàn ông cúi xuống, xả nước giúp mình, gò má anh gần trong gang tấc, vừa tuấn tú vừa mang vẻ dịu dàng, kiên nhẫn, Phong Lăng sững người nhìn anh, mãi vẫn không nói ra được câu nào.

Lệ Nam Hành nhúng tay trong nước, vừa thử độ nóng vừa nói: "Biết cậu không thích bị người ta động vào quần áo của mình nên hôm qua, sau khi đưa cậu về đây, tôi đã ném cậu vào trong nước như thế này, lát nữa cậu tự thay quần áo cho sạch sẽ đi."

Nói xong, người đàn ông mới đưa mắt nhìn cô.

Lúc quay lại nhìn, vì Phong Lăng vẫn đang giương mắt nhìn anh nên môi hai người nhẹ nhàng sượt qua nhau, ánh mắt của Phong Lăng thẫn thờ, nhưng mắt Lệ Nam Hành lại chẳng có bất kì gợn sóng nào, chỉ giữ nguyên khoảng cách gần gũi trong gang tấc như này, nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác của cô. Anh đưa tay lên xoa đầu Phong Lăng, mãi lâu sau mới tựa hồ đẩy cô ra, lúc này mới lạnh lùng nhìn cô: "Bị đập đầu đến mức ngáo luôn rồi à? Cậu không nhớ rõ hôm qua mình đã gặp chuyện gì sao?"

"Nhớ."

Lệ Nam Hành nhìn cô, lát sau thu tay lại rồi đứng lên: "Cậu tự cởi quần áo, tắm rửa sạch sẽ trong bồn tắm này đi, nhớ đừng để vết thương trên trán dính nước đấy."

Thấy anh xoay người định đi, Phong Lăng đưa mắt nhìn về phía anh: "Lão đại."

Lệ Nam Hành đã đi đến trước cửa phòng tắm, không quay đầu lại mà lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì tắm xong hẵng nói."

Phong Lăng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn nhưng hình như cũng không có gì bất thường cả.

Hôm qua, cô bị thương ở trên trán, tuy máu cũng bị bắn lên người nhưng nếu tối qua mình vẫn luôn hôn mê bất tỉnh thì vết máu trên quần áo hẳn là đã bị nước ngâm tan hết rồi, lúc nãy còn xả nước ra nữa, sao cô lại không thấy vết máu bị tan ra trong nước?

Với lại, hình như bộ đồ này cô mặc ngày hôm qua, đến giờ vẫn còn mặc trên người

Lão đại hẳn sẽ không lừa cô mấy chuyện như thế này. Nếu hôm qua, lúc cô hôn mê, lão đại thật sự đã phát hiện ra cô là con gái thì thái độ cùng vẻ mặt hiện tại chắc chắn sẽ không như thế.

Phong Lăng giơ tay lên, sờ lên trán mình, ngón tay vừa đụng đến lớp băng gạc kia lại lập tức nhớ đến lời dặn lúc nãy của anh, vì thế cô dời ngón tay dính nước sang phần trán không bị thương khác. Rất đau! Hôm qua lúc bị đập đầu vào tường, cô thật đã nghĩ mình sắp chết đến nơi.

Vừa nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, còn cả tên sĩ quan chỉ huy mập bị chính tay cô giết chết, lại nhớ đến vẻ mặt bình tĩnh tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra của Lệ lão đại, Phong Lăng chậm rãi đứng dậy khỏi bồn tắm, chỉ liếc nhìn cửa phòng tắm đã được đóng lại kia một lát. Nếu tối hôm qua, anh không cởi đồ cô ra thì bây giờ, khi cô tắm rửa, chắc anh cũng sẽ không tùy tiện đi vào, vì thế cô cũng không cố ý khóa trái cửa phòng tắm lại mà dứt khoát cởi hết đồ ra, sau đó lại lần nữa bước vào ngồi xuống bồn tắm.

Cảm giác thân thể rã rời cùng cảm giác khó chịu vì bị thuốc giày vò cả đêm hôm qua, trải qua một đêm ngâm nước lạnh nay chỉ còn dư lại cảm giác lạnh lẽo. Giờ khắc khi được tắm rửa sạch sẽ, cô thấy thoải mái hơn nhiều.

Không bao lâu sau, ngay lúc Phong Lăng đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy khăn tắm, ngoài cửa bỗng nhiên có bóng người đàn ông tiến đến gần, động tác của cô khựng lại, đưa mắt nhìn về cái bóng ở ngoài cửa.

Tiếp đó Phong Lăng lại nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Hành truyền từ ngoài cửa vào: "Quần áo để ở cửa, tự lấy đi."

Dứt lời, người đàn ông rời đi, không hề dừng lại một chút nào.

Trái tim vừa bị treo lên cao của Phong Lăng giờ lại được hạ xuống. Cô đứng dậy, cầm lấy khăn tắm quấn quanh cơ thể rồi đi đến trước cửa, khẽ kéo ra một cái khe nhỏ, thấy Lệ Nam Hành không có ở bên ngoài, chỉ có một bộ đồ ngủ kiểu nam được đặt trên bồn hoa hình vuông trước cửa được lát đá cẩm thạch theo phong cách Châu Âu, cô với tay ra nhanh chóng lấy vào.

Phong Lăng đóng cửa lại, đi đến trước tấm kính dài trong phòng tắm, lại nhìn đồ ngủ tại nhà trong tay mình.

Là size của Lệ Nam Hành, hơn nữa nhìn qua thì hình như là đồ mới, chưa được mặc qua. Bởi vì bây giờ khí trời đã chuyển lạnh, bộ đồ ngủ này nhìn giống như kiểu thu đông, hơi dày, còn có lông xù cảm giác rất mịn màng, rất rộng rãi.

Cô chần chờ một lát, hiện tại đúng là không có gì để mặc cả nên dứt khoát mặc nó vào.

Tuy rằng quần áo rất rộng, ống tay áo cùng ống quần đều rất dài, phải xắn lên trên vài lần mới vừa nhưng may là nó hơi dày, lại vô cùng rộng rãi, chỉ cần không cố ý nhìn chằm chằm vào ngực thì sẽ không thấy được cơ thể cô.

Phong Lăng vốn đang lo vì vải quấn ngực của mình bị ướt rồi nên phân vân mãi rốt cuộc phải làm thế nào, chẳng lẽ cứ quấn vải ướt như vậy lên người? Đây chẳng phải tự gây bệnh phát ban cho mình à?

Thấy bộ đồ này không có vấn đề gì lớn, chỉ cần giữ một khoảng cách thích hợp với Lệ lão đại, không để tay anh đụng vào quần áo của mình thì sẽ không sao cả.

Hơn nữa, trọng điểm bây giờ không phải là chuyện này.

Sau khi mặc quần áo tử tế vào rồi lau khô tóc, cô lại lắc lắc mái tóc ngắn ngang tai của mình, chẳng cần lược, mái tóc đã tự quay trở về kiểu tóc mềm mại sạch sẽ như ngày thường.

Cô bỏ quần áo cũ của mình vào cái giá trên máy giặt rồi xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, Phong Lăng mới thấy ngoài cửa sổ, trời đã sáng, cũng không biết hiện tại đang là mấy giờ nhưng nhìn sắc trời bên ngoài thì đoán chừng cũng khoảng chín, mười giờ rồi.

Lệ Nam Hành thấy Phong Lăng mặc đồ của mình bước ra ngoài, quần áo ở nhà mặc lên người anh vốn đã hơi rộng rãi nhưng mặc lên người cô lại thành cực kỳ to rộng, vai và xương quai xanh đều lộ ra ngoài hơn một nửa nhưng vì quần áo khá dày nên đường cong thân thể cô bị lộ, cũng thuận tiện cho cô tiếp tục che giấu sự thật không muốn nói ra với người khác kia.

Anh lại thoáng nhìn thiếu nữ vừa tắm xong bước ra ngoài, bởi vì không biết đây là nơi nào nên cô đang dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt có hơi mông lung không biết phải làm gì.

Lệ Nam Hành ngồi ở trên ghế sofa, cầm điếu thuốc chưa châm lửa trong tay, hàng lông mày rậm khẽ nhướng lên, anh thờ ơ nói: "Đây là chỗ ở của tôi, không phải khách sạn, cũng không phải nhà ở nằm trong phạm vi quản lý của quân khu."

Nghe thấy những lời này, Phong Lăng đã thả lỏng hơn rất nhiều. Lúc này, cô mới chuyển mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sofa. Cô mấp máy môi một lát rồi mới đi đến, đứng trước bàn trà, không dám tiến đến gần ghế ở bên kia nữa, chỉ đứng thẳng tắp như học sinh tiểu học đang nghe dạy bảo: "Lão đại, chuyện ngày hôm qua, tôi..."

"Không cần giải thích, tôi đã xem camera giám sát hiện trường trong căn phòng kia, biết chuyện gì đã xảy ra rồi." Lệ Nam Hành nhìn vẻ mặt rõ ràng oan ức rồi lại muốn chủ động gánh tội của cô: "Cậu không sai, nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi sẽ lập tức giết lão chứ không nhẫn nhịn đến cùng như cậu đâu."

Phong Lăng không ngờ kết quả lại như thế, cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý xong, bản thân cô sẽ tự gánh mọi hậu quả về chuyện giết chết sĩ quan chỉ huy, tuyệt đối không gây bất kỳ áp lực nào lên căn cứ XI, hoặc là liên lụy đến căn cứ.

"Nhưng tôi đã giết người, còn là nhân vật quan trọng trong quân đội Mỹ." Phong Lăng nhìn anh: "Lão đại, tôi biết anh rất có trách nhiệm với từng thành viên trong căn cứ, nhưng chuyện này… Tôi có thể tự mình gánh chịu."

Đọc truyện chữ Full