TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 941: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (202)

"Anh đang... Đang bận sao?" Phong Minh Châu nhìn vẻ mặt lạnh lùng và vẻ mất kiên nhẫn của anh, cô ta muốn nhìn thẳng vào bên trong.

Nhưng vóc dáng người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, cho dù Phong Minh Châu mang giày cao gót nhưng cũng không cao tới vai của Lệ Nam Hành, cô ta chỉ có thể ngẩng đầu lên, nhìn thấy đèn treo đẹp đẽ bên trong chứ không thể nhìn thấy gì khác.

Phong Lăng đang ngồi xổm dưới đất trải thảm, hoàn toàn không chú ý đến chuyện ngoài cửa. Khi quay đầu lại thấy hình như Lệ lão đại đang nói chuyện với người ta trước cửa, để tránh bản thân làm phiền đến công việc của anh, trải thảm xong, Phong Lăng đứng dậy quay về phòng ngủ.

"Không bận gì cả nhưng nếu để cô Phong vào cửa thì mới thật sự là không tiện." Giọng điệu người đàn ông thờ ơ lại lạnh lùng.

Phong Minh Châu cầm túi xách, nhìn chằm chằm Lệ Nam Hành, vốn dĩ cô ta chỉ muốn tiến hành theo thứ tự, tiếp cận anh từng chút, từng chút một nhưng thấy thái độ của đối phương giống như không muốn gặp lại mình thêm một lần nào nữa như thế này, cô ta bèn cắn môi rồi mới nói: "Nam Hành, anh cho em vào đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng, đứng trước cửa thế này nói chuyện gì cũng không tiện."

"Cô muốn nói chuyện gì?" Người đàn ông tùy ý dựa vào khung cửa, một tay đút trong túi quần, giọng điệu thờ ơ.

"Nói chuyện liên quan đến chúng ta..." Phong Minh Châu dừng một chút rồi nói tiếp: "Nam Hành, dẫu sao chúng ta cũng từng có hôn ước, bất luận nguyên nhân cuối cùng khiến anh từ hôn là gì thì hai chúng ta đã từng gặp nhau nhiều lần khi còn bé. Em còn nhớ Tết năm em mười mấy tuổi, gia đình em đến nhà họ Lệ làm khách. Buổi tối em không ngủ được, một mình đi ra ngoài, kết quả không cẩn thận ngã vào nhà hầm chứa đồ, bị nhốt suốt mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không ai phát hiện ra. Là anh đã phát hiện ra em, là anh đã cứu em ra. Kể từ lúc đó, em vẫn luôn hi vọng mình có thể lớn nhanh hơn, bởi vì chỉ có trưởng thành rồi em mới có thể gả cho anh. Nam Hành, em thật sự rất..."

Rốt cuộc cũng nói được hết tất cả nhớ nhung trong lòng, Phong Minh Châu chưa từng hưng phấn như vậy, bởi vì cô ta thật sự đã đợi Lệ Nam Hành rất nhiều năm, cô ta vẫn luôn cho rằng anh cũng thích cô ta. Lúc đó, khi anh cứu cô ta ra, cô ta đã lạnh cóng rồi, cái ôm của anh ấm áp như vậy, anh cao lớn như thế, hơn nữa, người nhà họ Phong đều nói sau này nhà họ Phong và nhà họ Lệ sẽ trở thành thông gia… Cô ta đã trao trái tim cho anh từ lâu, những người đàn ông khác nghĩ đủ mọi cách theo đuổi cô ta, cô ta đều không hề quan tâm, trong mắt hay trong tim cô ta chỉ có một mình Lệ Nam Hành anh thôi.

Lệ Nam Hành đút tay vào túi quần, ánh mắt hờ hững: "Cần sửa đúng lại một chút, nhà họ Phong và nhà họ Lệ có hôn ước, nhưng giữa tôi và cô không có, từ trước đến giờ tôi cũng chưa hề nói từ hôn. Từ đầu đến cuối, tôi và cô Phong vẫn chỉ nằm trong mối quan hệ lâu đời của hai nhà mà thôi, không có gì khác."

"Nhà họ Phong chỉ có đứa con gái duy nhất là em, anh nhất định phải phũ phàng như vậy sao?" Ngực Phong Minh Châu nghẹn lại.

"Nhà họ Phong chỉ có một đứa con gái duy nhất là cô?" Lệ Nam Hành lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Phong Minh Châu cố gắng nhẫn nhịn: "Chẳng lẽ anh thật sự định cưới đứa em gái đã chết của em về? Thật sự muốn cưới di vật của nó? Năm đó, khi con bé xảy ra chuyện thì cũng mới một tuổi thôi. Nam Hành, rốt cuộc em thua kém chỗ nào mà đến mức anh thà cưới một đứa bé đã chết hơn mười mấy năm về trước chứ cũng không muốn cho em một cơ hội? Em tự hỏi, từ trước đến nay, em không có lỗi gì với anh, cũng chưa từng làm phiền anh, chỉ là không hề che giấu sự yêu mến của em đối với anh mà thôi. Em biết anh không thích người quanh co, vòng vo nên em thể hiện rất trực tiếp, thích chính là thích. Em từ chối nhiều người như vậy, cho dù anh không chịu cưới em, em vẫn chờ đợi anh. Chuyện cưới xin bị kéo dài lâu như vậy, em thật sự vẫn luôn muốn tìm cơ hội tới gặp anh…"

Lệ Nam Hành tựa cửa, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, kẹp nó giữa ngón tay thon dài, ngữ điệu từ tốn: "Nếu cô tới chỉ là để nói chuyện tình cảm với tôi thì giờ cô có thể không cần nói nữa."

Ngay tức khắc, từ biểu cảm của anh, Phong Minh Châu như hiểu ra gì đó. Cô ta giống như bị tạt một chậu nước lạnh, tất cả kiêu ngạo và tự tin của cô ta thoáng cái đã bị dập tắt.

"Anh thích ai rồi à?" Cô ta hỏi với giọng gần như nghẹn ngào.

Lệ Nam Hành không đáp, chỉ nhìn đồng hồ trên cổ tay, thốt ra một câu vô cùng bình tĩnh: "Cô không cần phải biết quá nhiều, chỉ cần nhớ hai điều: Một, giữa tôi và cô không có bất kỳ mối quan hệ trách nhiệm nào cả, cô thích tôi hay không, đây là chuyện của bản thân cô, tôi không cần thiết phải chịu trách nhiệm. Hai, đừng nghĩ đủ mọi cách đến tìm tôi nữa, gặp được tôi cũng không có tác dụng gì đâu."

"Nam Hành... Em..."

"Ngoài ra, trong giới người Hoa ở Los Angeles, dẫu sao cô Cả nhà họ Phong cũng là một nhân vật đẳng cấp nữ thần, không cần thiết vì Lệ Nam Hành tôi mà phải tự hạ thấp bản thân. Cô nói là bởi vì tôi mà từ chối sự theo đuổi của rất nhiều người? Lệ Nam Hành này không gánh nổi lời này của cô đâu."

Phong Minh Châu nhìn anh, mắt có hơi đỏ lên, tiếp đó cô ta lại cười nhạt: "Cậu Lệ có cần phải khiêm tốn như thế không? Trong những người bị em từ chối, nếu có người nào đó có thể được bằng một nửa anh thì em cũng sẽ không phiền não như vậy. Có người từng nói, khi chưa biết gì về tình yêu, con người cố gắng đừng gặp người tốt nhất, nếu không, tình cảm sau này sẽ luôn xuống dốc. Anh chính là người tốt nhất mà em từng gặp, thậm chí em còn không cân nhắc những người khác, vẫn luôn chờ đợi anh, nhưng kết quả, ngay cả một cơ hội anh cũng không cho em."

Bởi vì lời này của Phong Minh Châu, Lệ Nam Hành mới nhìn thật sâu vào mắt cô ta: "Cô muốn Lệ Nam Hành tôi đây phải bị đánh giá đạo đức chỉ vì tình cảm một phía và sự chờ đợi vô căn cứ của cô à?"

Phong Minh Châu kìm nén nước mắt chực trào, cụp mắt nói: "Không phải, em chỉ là không ngờ anh lại thật sự không hề có ý nghĩ gì với em mà thôi. Em tự hỏi bản thân cũng không kém người khác chỗ nào, em rất tò mò rốt cuộc là kiểu phụ nữ như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của anh, chẳng lẽ phải đẹp như tiên nữ mới có thể sao?"

Trong đầu Lệ Nam Hành đột nhiên nhảy ra hình ảnh thiếu nữ vừa mới va vào ngực mình và cảm giác khi mái tóc không tính là dài nhưng mềm mại, bông xù trên đầu cô trong lòng bàn tay anh.

Không phải Phong Lăng chưa từng mặc đồ nữ, nhưng hai lần đó không phải dưới ánh đèn lập lòe trong phòng bao thì là trong quán rượu trang trí cực kỳ rực rỡ. Cô có phải đẹp như tiên nữ không thì Lệ Nam Hành không biết, anh chỉ biết là cho dù cô để tóc ngắn, mặc trang phục chiến đấu màu đen, chỉ đứng ở đó, gọi một tiếng "lão đại" thì anh cũng có thể cứng lên được.

"Về đi, sau này đừng tìm đến đây nữa." Lệ Nam Hành nói xong thì không nhìn Phong Minh Châu nữa mà bước thẳng vào nhà, không nể tình mà đóng cửa lại.

Thấy cửa bị đóng lại, Phong Minh Châu đã đợi lâu như vậy, khó khăn lắm mới có một cơ hội gặp mặt anh mà lại không có bất kỳ kết quả gì, cô ta không cam lòng nhìn số nhà và khóa mật mã ngoài cửa trước mắt.

Quan hệ giữa cô ta và Lệ Nam Hành xa lạ đến mức thậm chí ngay cả sáu con số mật mã, cô ta cũng không đoán ra được.

Cô ta biết sinh nhật của anh nhưng chắc chắn anh sẽ không dùng sinh nhật mình làm mật mã, mà tất cả những thứ khác có liên quan đến anh: chữ số, sở thích gì đó,… cô ta đều không biết.

Giống như cánh cửa đóng chặt trước mắt vậy, từ trước đến giờ, anh chưa từng cho cô ta cơ hội bước vào.

Đọc truyện chữ Full