TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 973: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (234)

“Tôi hôn em nên em giận?”

“Ừm… Đại loại thế.”

Lúc Phong Lăng còn chưa nói xong chữ cuối cùng, người đàn ông vốn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bỗng đứng bật dậy, tiến lại gần, hơn nữa anh còn dùng tốc độ khiến người ta không kịp phòng bị mà đột ngột đè cô dưới thân, chống hai tay lên thành giường bên người cô. Đôi mắt đen nhìn cô trong khoảng cách gần gang tấc, mũi của hai người dường như đã sắp chạm vào nhau, khoảng cách giữa hai đôi môi cũng rất gần.

Phong Lăng sợ hãi, không dám nói một câu, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, không hiểu đột nhiên anh thế này… Là muốn làm gì…

“Nếu bây giờ, tôi lại hôn em thì em còn tức giận không?” Trong đôi mắt của người đàn ông có ý cười vừa tà ác vừa hư hỏng, anh cứ đè cô ở trên giường như vậy, không hề có ý định để cô trốn tránh câu hỏi này.

Phong Lăng nhìn người đàn ông chỉ cần cúi xuống một chút xíu nữa sẽ hôn mình bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô cứng đờ người, không dám lộn xộn, cũng không dám nói lời nào.

Lệ Nam Hành cúi xuống nhìn cô: “Vậy bây giờ tôi thử xem sao nhé?”

Phong Lăng: “…”

“Lão đại.” Giọng nói của Phong Lăng hơi căng thẳng, cô vùi đầu vào gối trốn tránh, hai tay cũng ra sức chống đỡ cơ thể của anh: “Anh đừng, đừng làm loạn…”

“Lúc em giả làm con trai, tôi đã hôn em không ít lần, sao bây giờ lại không thể hôn?” Lệ Nam Hành tươi cười.

Phong Lăng ngoảnh mặt đi, bàn tay không đẩy anh ra được, mà chỉ có thể níu chặt lấy tấm chăn, kéo lên người, dùng góc chăn che môi mình, sau đó bày ra vẻ mặt kiên quyết từ chối.

Nhìn biểu cảm này của Phong Lăng, Lệ Nam Hành thật sự muốn hôn cô, hôn đến độ cô không thể hít thở, hôn đến mức cô khóc lóc xin tha.

Nhưng nhìn gương mặt tái nhợt do mất quá nhiều máu của đối phương, Lệ Nam Hành cố gắng kìm nén dục vọng muốn ăn tươi nuốt sống Phong Lăng lại, anh đột nhiên cúi đầu xuống. Lúc Phong Lăng ý thức được điều đó, cô vội vàng nhắm chặt hai mắt lại,

anh cũng không kéo góc chăn đang che môi cô ra mà ngược lại, ghé sát vào bên tai đối phương, nói khẽ: “Em cứ dưỡng thương cho tốt trước đi, tôi không vội! Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ tính toán kỹ nợ nần sau.”

Phong Lăng nghe ra được ý nghĩa trong câu nói muốn tính sổ này của anh, nhiệt độ máu trong người dường như tăng cao một cách bất ngờ, hơn nữa vì hơi thở của người đàn ông lướt nhẹ qua tai nên tóc gáy dựng hết cả lên.

“Tính toán nợ nần gì ạ?” Phong Lăng cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để đột nhiên thốt ra một câu hỏi đầy kích động như vậy, vừa dứt lời là cô lập tức cảm thấy hối hận.

Sao cô lại hỏi kiểu câu như thế này chứ…

Người đàn ông khẽ bật cười bên tai cô, giọng nói trầm thấp ngay sát bên tai. Một cảm giác vừa ngứa ngáy vừa nóng bỏng khiến cô rụt cổ lại, nhưng cô đã cảm giác được môi của anh ma sát trên vành tai mình: “Em dứt khoát bẻ cong tôi, bây giờ lại cưỡng ép nắn thẳng lại, kiểu gì tôi cũng phải đòi chút bồi thường vì bị tổn thất tinh thần.”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông dường như có thể vang vọng trong tai cô, Phong Lăng rụt cổ tránh né.

Nhưng lúc cô cảm thấy mình không thể tránh được nữa, Lệ Nam Hành đã đứng thẳng dậy, buông cô ra. Trong phút chốc cô đã có thêm nhiều không gian hơn để thoải mái hít thở, cô ngoảnh mặt sang nhìn anh nhưng thấy người đàn ông cứ như vậy mà lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

Anh trưng ra một dáng vẻ ngang ngạnh như đã tóm được một sơ hở của cô để cố tình trêu chọc cô.

Trêu tức người ta xong, còn cố ý ra vẻ lạnh nhạt, bình thản.

Ban đầu, bí mật về giới tính của Phong Lăng bị anh biết một cách quang minh chính đại, cô đã thấy hơi phiền muộn rồi. Đến bây giờ, chẳng những cảm xúc của cô không hề chuyển biến tốt lên, mà ngược lại còn phiền muộn hơn…

Tại sao chỉ vì một người đàn ông mà cô lại trở nên bứt rứt như vậy.

Nhân lúc Lệ Nam Hành đứng dậy rót nước cho mình, Phong Lăng kéo chăn che lên mặt, buồn bực một mình.

Lệ Nam Hành cầm cốc nước quay lại thì nhìn thấy động tác dùng chăn che mặt của Phong Lăng, anh vừa chế giễu vừa sâu xa nói: “Lấy chăn che mặt cũng vô ích, không thể quay lại nữa đâu, ‘cô Phong’ à.”

“Cô Phong” đang trốn trong chăn: “…”



Cuối cùng cũng đến lúc Phong Lăng được phép ra viện, có thể quay về Los Angeles tĩnh dưỡng. Từ lúc cô bị rắn cắn đến bây giờ đã gần mười ngày.

Liên tục ăn những món ăn thanh đạm và bổ máu trong nhiều ngày, trạng thái tinh thần của Phong Lăng cũng đã tốt hơn rất nhiều, không còn tiều tụy như trước nữa.

Trừ cánh tay bị rắn cắn thi thoảng vẫn còn hơi tê dại ra thì không còn vấn đề gì khác. Trước khi rời khỏi Campuchia, Tần Tư Đình đã đến thăm cô và nói qua về vấn đề trên cánh tay cô. Lúc đó, vì thời gian nọc rắn ở trong cơ thể cô quá lâu nên chắc chắn sẽ khiến cho hệ thần kinh ít nhiều bị ảnh hưởng, tạm thời có loại cảm giác tê dại thế này thì cũng là hiện tượng bình thường, chứng tỏ hệ thần kinh của cô đang trong quá trình hồi phục tích cực, qua vài hôm sẽ ổn.

Sau khi về Los Angeles, Lệ Nam Hành không đưa Phong Lăng về căn cứ ngay.

Dù anh không nói nhưng từ sau chuyện lão sĩ quan chỉ huy mập bên phía quân đội bị giết, Phong Lăng cũng hiểu rõ, dù có không ít người trong căn cứ thích cô, muốn bảo vệ cô nhưng người có thành kiến với cô cũng không phải là ít.

Bây giờ, Lệ lão đại đưa cô đến một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, đương nhiên đây là chuyện tốt.

Nhưng dù gì chuyện tạm thời không thể quay về căn cứ cũng khiến Phong Lăng cảm thấy hơi mất mát.

So với cuộc sống không cần phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, không ăn thì ngủ ở bên ngoài, Phong Lăng thích mỗi ngày huấn luyện sớm tối, đổ mồ hôi sôi nước mắt theo quy định ở trong căn cứ hơn.

Dù là một cô gái nhưng cô vẫn thích cầm súng trong tay.

Chứ không phải là giống như bây giờ, vì tạm thời cần thời gian nghỉ ngơi hồi phục mà có dáng vẻ yếu ớt khoác áo ngoài rồi được đỡ ngồi vào trong xe.

Lệ Nam Hành liếc nhìn Phong Lăng vừa ngồi vào trong xe: “Bây giờ đã về Los Angeles rồi, không có chuyện gì khác muốn làm nữa thì về thẳng căn hộ thôi.”

Phong Lăng nhìn anh: “Lão đại, cánh tay này của tôi có bị tàn phế không? Có phải sau này tôi cũng không thể cầm nổi súng bắn tỉa nữa không?”

Lệ Nam Hành liếc nhìn cánh tay cô: “Không.”

Nói xong, anh lại huơ huơ bàn tay của mình trước mặt cô: “Em quên chuyện tôi bị dãn dây chằng cổ tay lúc trước rồi sao? Lôi Tam Bàn từ dưới hồ băng lên cũng không đến mức khiến tay tôi bị di chứng gì. Cánh tay của em thì chẳng qua là tạm thời hơi bị mất cảm giác thôi, Tần Tư Đình cũng đã nói rồi, không bao lâu nữa sẽ khỏi.”

Phong Lăng nhìn tay của anh: “Tay anh khỏi hoàn toàn rồi?”

Lệ Nam Hành giơ tay, cốc nhẹ lên đầu cô: “Lúc cõng em chạy ở trên vách núi Thung Lũng Rắn, tôi đã dùng tay này để nâng em lên đấy, em nói xem nó đã khỏi chưa?”

Thật ra Phong Lăng cũng biết là những người được huấn luyện dài hạn như bọn họ, dù bất cứ chỗ nào trên cơ thể bị thương ra sao, chỉ cần khôi phục huấn luyện bình thường, tốc độ hồi phục sẽ nhanh hơn rất nhiều so với người khác.

Lúc này Phong Lăng mới yên tâm cử động cánh tay của mình: “Vẫn cầm được súng bắn tỉa thì may rồi, khóa huấn luyện ngắm bắn của tôi mới tiến hành được một nửa, còn chưa học xong toàn bộ, tôi không muốn từ bỏ như vậy.” Lệ Nam Hành nhìn thái độ “dù có thế nào cũng muốn tiếp tục ở lại căn cứ” của Phong Lăng, khóe miệng của anh khẽ cong lên: “Thế thì đừng từ bỏ.”

Đọc truyện chữ Full