TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1005: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (266)

Phong Lăng không trả lời Văn Nhạc Tình, mà chỉ nhìn mu bàn tay của mình.

Văn Nhạc Tình cũng không nhìn ra Phong Lăng chỉ là không muốn nhắc đến chuyện của Lệ Nam Hành mà thôi, cô khẽ vỗ lên mu bàn tay của Phong Lăng: “Vì lúc trước cô sốt cao quá, tôi sợ đút thuốc cho cô thì không kịp nên đã tiêm luôn. Thật ra ở Mỹ, nếu không bị bệnh quá nghiêm trọng thì sẽ không phải sử dụng đến phương pháp tiêm truyền, có thể thấy được lúc trước cô sốt cao đến mức nào rồi đấy.”

Dứt lời, Văn Nhạc Tình lại nói: “Vừa nãy tôi đo nhiệt độ cho cô, thấy vẫn còn sốt nhẹ nhưng chí ít sẽ không bị sốt đến mức mê man. Cô cứ ở lại đây tĩnh dưỡng, nếu có chuyện gì muốn nói với phía căn cứ XI, tôi sẽ chuyển lời giúp cô là được.”

“Chẳng có gì phải nói nữa, tôi đã không còn là người của căn cứ nữa rồi.” Phong Lăng nhỏ giọng nói.

Ban đầu Văn Nhạc Tình không hiểu ý trong câu nói này của Phong Lăng, sau đó nhớ tới hành lý của Phong Lăng, cùng dáng vẻ chật vật ngã bên đường của cô, thì kinh ngạc nhìn Phong Lăng: “Cô…”

“Căn cứ XI không nhận nữ giới, bí mật của tôi đã bị phát hiện rồi.” Phong Lăng trả lời một cách đơn giản, vắn tắt.

“Phát hiện rồi thì làm sao? Là con trai hay con gái thì có gì khác biệt? Người có thể xông pha chiến đấu lúc xảy ra chuyện thì chính là thành viên xuất sắc của căn cứ, rất nhiều người đàn ông còn thua cô, bọn họ dựa vào đâu chứ?” Văn Nhạc Tình lập tức tỏ ra không vui: “Lát nữa, trôi sẽ gọi cho anh trai hỏi thử xem sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho dù có người muốn đuổi cô đi nhưng Lệ Nam Hành có đồng ý cho cô đi không?”

Phong Lăng nhắm mắt lại, không trả lời.

Thấy cô không nói gì, Văn Nhạc Tình lại nhìn sắc mặt rất kém của Phong Lăng, không hỏi nhiều nữa, cô ấy kéo chiếc chăn trên người Phong Lăng lên: “Được rồi, chuyện gì thì cũng đợi cô khỏe lại rồi tính. Hôm nay có mưa tuyết rất lớn nên thời tiết lại lạnh thêm, chắc đường về căn cứ XI cũng vắng vẻ, mặt đường cũng sắp đóng băng rồi. Dù bây giờ tôi đưa cô về thì cũng không lái xe đi được, mặt đường đóng băng rất nguy hiểm. Vậy nên cô cứ ngủ một giấc trước đi, tôi đã nói rồi, ở đây không có người ngoài, cô không cần cảm thấy áp lực gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”

Phong Lăng nhắm mắt, khẽ gật đầu: “Vâng.”

Văn Nhạc Tình đang ngồi bên cạnh giường liền đứng dậy, đi đóng cửa sổ lại, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.

Căn phòng lại trở về với không khí yên tĩnh, Phong Lăng mở mắt ra, nhìn căn phòng thể hiện rõ phong cách tao nhã của một người con gái. Một mình cô cứ yên lặng mà nhìn ngắm ngọn đèn trần thủy tinh xinh đẹp, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại.



“Bụp” một tiếng, cánh cửa của trụ sở trong căn cứ đột nhiên bị người ta đạp mở bung ra.

Nghe thấy tiếng động, A Phong đột nhiên đi từ phía sau ra, vừa ra ngoài anh ta đã nhìn thấy Lệ Nam Hành vốn nên ở từ đường của nhà họ Lệ, đang bước vào với sắc mặt lạnh lùng khó chịu.

“Nam Hành.” Nhìn thấy sắc mặt của Lệ Nam Hành, A Phong đã biết chắc anh đã biết chuyện gì đó: “Bình tĩnh.”

“Phong Lăng đâu?” Lệ Nam Hành phóng xe một mạch vào đây, đạp cửa xe đi thẳng vào trụ sở của căn cứ, tìm kiếm xung quanh một vòng, không thấy mấy ông cụ đâu, sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn: “Lúc tôi không ở đây, các người đã đuổi người ta đi?”

“Chuyện không như anh nghĩ đâu, không biết mấy ông cụ nhận được tố cáo từ đâu, sau đó đã nghi ngờ Phong Lăng là con gái. Hôm nay vốn họ chỉ định đến căn cứ kiểm chứng thôi, nào ngờ tình trạng hôm qua của Phong Lăng không được tốt, sáng nay cũng không còn chút sức lực nào để chống lại họ, nên cứ vậy bị lôi ra ngoài, tất cả đồ đạc cũng bị ném ra theo. Lúc bị chất vấn, chính miệng cô ấy đã thừa nhận.”

“Ông nội tôi đâu?” Lệ Nam Hành khó mà tưởng tượng nổi cảnh Phong Lăng bị người ta lôi ra ngoài, bị quẳng ra đất bị mọi người vây quanh chỉ trích. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, khớp xương đã trắng bệch.

“Ở chỗ đội bắn tỉa, nói là muốn ném hết đồ đạc trong phòng Phong Lăng từng ở, còn định khóa căn phòng đó lại…”

Lệ Nam Hành quay người đi thẳng ra ngoài, A Phong cũng lập tức đi theo: “Nam Hành, giờ mấy ông cụ đang rất tức giận, tôi biết anh cũng rất bực nhưng trong tình huống này, quan trọng không phải là các cụ nghĩ như thế nào, mà là chuyện Phong Lăng phải giải quyết ra sao. Dù bây giờ anh có thể đưa cô ấy quay lại căn cứ, nhưng e là cô ấy không còn muốn quay lại nữa.”

Bước chân của Lệ Nam Hành chợt khựng lại.

A K nói Phong Lăng đã biết tin anh kết hôn.

Đêm hôm trước cô đã uống rất nhiều rượu.

Phong Lăng bị người nắm quyền của nhà họ Lệ đuổi khỏi căn cứ.

Phong Lăng đã mất tích.

Phong Lăng, Phong Lăng, Phong Lăng.

Cuộc đời của Lệ Nam Hành chưa bao giờ phải phiền muộn về tên của một người như bây giờ. Anh cảm thấy đau đớn như nghẹt thở, trái tim như bị xé nát.

Lệ Nam Hành rất hiểu tính cách của Phong Lăng, nếu cô đã biết chuyện anh kết hôn, dù có bất kỳ lý do gì, có lẽ cô cũng sẽ không tha thứ.

Tính cách của cô từ trước đến nay đều không phải là thứ mà anh có thể dễ dàng nắm chắc, một khi cô bị tổn thương, vượt khỏi phạm vi anh có thể nắm giữ thì anh sẽ không thể có cô được nữa.

Lệ Nam Hành sầm mặt lại, đi ra khỏi trụ sở của căn cứ, chạy thẳng về phía đội bắn tỉa. Khi đến nơi, huấn luyện viên mới vừa nhìn thấy anh, lập tức kinh ngạc, anh ta đang định tiến lên chào hỏi nhưng Lệ Nam Hành đã tỉnh bơ đi vào trong, bước vào tòa nhà. Anh chạy nhanh lên tầng mà anh và Phong Lăng ở, quả nhiên đã nhìn thấy mấy thành viên đang cầm mấy tấm ván gỗ đứng bên ngoài phòng của Phong Lăng, như thể khóa cửa lại thôi vẫn chưa đủ, còn phải dùng ván gỗ để niêm phong lại.

Chuyện này là sao?

Họ coi Phong Lăng như ôn thần bị trục xuất đi hay sao? Cô ấy đã đi rồi, họ còn muốn niêm phong tất cả những thứ liên quan đến cô ấy lại?

“Các cậu đang làm gì thế hả?” Giọng nói lạnh đến mức dường như có thể kết băng đột nhiên vang lên. Hai người vốn đang chuẩn bị đóng tấm gỗ lên cửa ngoảnh đầu lại nhìn thấy anh, lập tức sợ tới mức vội vàng thả tấm gỗ xuống đất, sau đó xoay người lại liên tục gật đầu khom người với anh: “Lão đại, là ông cụ Lệ bảo bọn em làm thế này, không liên quan đến em…”

Lệ Nam Hành đá văng mấy tấm gỗ trên mặt đất đi, sau đó lại nhấc chân đạp mạnh hai người đó sang một bên: “Cút!”

Căn dặn mọi chuyện xong là ông Lệ bỏ đi, không ở đây nữa, người đứng ở đây bây giờ là Lệ lão đại, hai người đó không dám nói một câu, sợ tới mức tè ra quần chạy thẳng ra ngoài, đến đầu cũng không dám ngoảnh lại.

Lệ Nam Hành tiến lên trước định mở cửa ra, nhưng phát hiện cánh cửa quả thật đã bị khóa lại. Không phải là anh không thể phá cánh cửa này, chẳng qua chỉ là đá văng cánh cửa ra thôi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện sớm muộn Phong Lăng cũng sẽ quay lại, anh không thể nào dùng một cánh cửa hỏng để chào đón cô, vì vậy anh lạnh mặt quay người đi vào phòng mình, mở cửa sổ ra, nhảy từ lan can qua. Vừa nhảy xuống, anh đã nhìn thấy một chai rượu rỗng không nằm chỏng chơ ngoài ban công.

Nhìn chai rượu này, Lệ Nam Hành khựng lại một chốc. Anh cúi xuống cầm chai rượu lên, mới nhìn thấy đây là một chai rượu Brandy 58 độ.

Loại rượu Brandy có nồng độ cồn cao như thế này đã có thể coi là rượu mạnh.

Tửu lượng của Phong Lăng rất kém, thậm chí còn không biết uống rượu. Nhưng cô lại ngồi một mình trên ban công uống hết một chai.

Đọc truyện chữ Full