TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1014: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (275)

“Huấn luyện viên A Linh, hai hôm nữa là Noel, chúng ta đi hẹn hò đi.” Trần Bắc Khuynh đã quen với sự phớt lờ của Phong Lăng, thấy cô chỉ đi đến cạnh bình nước uống cạnh tường lấy nước, anh ta quay lại nhìn cô, dịu dàng nói.

Phong Lăng kiên nhẫn lấy nước, lạnh lùng trả lời: “Tôi không đi, cậu bỏ cuộc đi, tôi không có hứng thú với cậu.”

Trần Bắc Khuynh nhướng mày, đặt bó hoa hồng đỏ lên bàn làm việc của Phong Lăng, sau đó quay người, đi tới gần cô: “Tôi theo đuổi cô lâu như vậy, cô không nhìn ra được là tôi thật sự thích cô hay sao?”

Phong Lăng cầm chiếc cốc đã đầy nước, quay lại thấy Trần Bắc Khuynh đang đứng cạnh mình, nhíu mày: “Tránh ra.”

Trần Bắc Khuynh không tránh, vóc dáng cao lớn của người đàn ông hơn một mét tám lăm sừng sững trước mặt một người cao khoảng một mét bảy như Phong Lăng.

Dường như chỉ có lúc đứng từ trên cao nhìn xuống Phong Lăng thế này, Trần Bắc Khuynh mới có cảm giác thật ra Phong Lăng cũng chỉ là một cô gái nhỏ chứ không phải là huấn luyện viên luôn lạnh lùng trước mặt anh ta.

Thấy Trần Bắc Khuynh không tránh đường, Phong Lăng lập tức nhìn đối phương hỏi: “Không lên lớp à? Lát nữa, nếu cậu mà đến muộn một phút thôi, tôi cũng sẽ xử lý theo tội trốn học.”

“Tôi cùng đi với cô.”

Phong Lăng cạn lời nhìn anh ta: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

“Tôi thích cô, muốn làm bạn trai của cô.” Trần Bắc Khuynh rất thẳng thắn, sau đó anh ta lại nhìn bả vai của Phong Lăng: “Tôi rất xin lỗi chuyện quật ngã cô qua vai lần trước, tôi chỉ đứng ở góc độ của một người đàn ông muốn chinh phục muốn thử cảm giác có thể ‘khiêng’ được cô lên, chứ không muốn làm cô bị thương. Nếu tôi đã làm cô bị đau thì cho tôi xin lỗi.”

Phong Lăng mím môi: “Không đau đớn gì cả, cậu nghĩ nhiều rồi. Cậu học rất khá, cũng không cần phải nói xin lỗi tôi, mau về lớp chuẩn bị đi.”

Lúc Phong Lăng đang chuẩn bị quay người bỏ đi theo hướng khác, Trần Bắc Khuynh đã giơ tay, nắm lấy cổ tay cô: “A Linh, tôi cảm thấy rất tò mò về cô, một cô gái trẻ tuổi như cô rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mà lại có thân thủ tốt như vậy và lại có thể có tính cách trầm ổn, bình tĩnh như thế? Nếu cô không muốn kể về quá khứ của cô thì tôi cũng không để bụng nhưng có thể khiến cô có tính cách như vậy, chứng tỏ quá khứ của cô không hề vui vẻ gì. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, tôi có thể cho cô hạnh phúc và niềm vui, hãy cho ‘anh’ một cơ hội được không?”

Đột nhiên Phong Lăng thấy hơi buồn cười.

Đàn ông ai cũng có cái tính này, khi thích một ai đó, họ muốn tỏ tình thì tỏ tình, muốn có thì có, đợi đến khi họ không thích nữa hoặc lúc nhất định phải bỏ đi thì họ sẽ không cho người phụ nữ bất kỳ một lời giải thích nào.

Thứ được gọi là tình cảm, chẳng phải chính là thứ không đáng tin nhất sao?

Sau khi im lặng mấy giây, Phong Lăng rụt tay lại: “Cút về lớp đi, đừng nói linh tinh nữa.”

“Cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi thôi, đâu cần lúc nào cũng phải tỏ ra già dặn như vậy? Cô tưởng tôi thật sự tin lời nói dối năm đó của cô, tin cô báo sai tuổi của mình sao? Trên hồ sơ của huấn luyện viên đã viết tuổi rồi! Đến bây giờ cô mới hai mươi thôi, cũng có nghĩa là năm ngoái khi cô giúp tôi chuyện đó, cô mới chỉ vừa mười chín tuổi.”

Phong Lăng có hơi mất kiên nhẫn, ngoảnh lại lạnh lùng nhìn Trần Bắc Khuynh: “Tuổi tác của tôi thì có vấn đề gì? Dù tôi mười lăm tuổi thì tôi vẫn có thể đánh ngã được anh. Ở đây là võ quán, không phải buổi xem mắt, anh có tư cách gì phán xét người khác? Ở đây phải dùng võ thuật để nói chuyện.”

Trần Bắc Khuynh mỉm cười: “Có đôi lúc thấy dáng vẻ rõ ràng không vui, nhưng cứ đanh mặt lại làm ra vẻ già dặn của em, anh thật sự thấy rất đau lòng.”

Phong Lăng: “…”

Phong Lăng chợt xoay người đặt cốc nước lên bàn làm việc, nước cũng không uống, hoa trên bàn cũng chẳng buồn nhìn, siết chặt quần áo và dây lưng bên hông, sau đó cô quay người định đi ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đến lớp học.

Ban đầu, Trần Bắc Khuynh đứng im lặng ở cửa một chốc, sau đó đột nhiên vươn tay ra chặn Phong Lăng lại. Lúc Phong Lăng kinh ngạc ngoảnh lại nhìn về phía anh ta, cánh tay dài của Trần Bắc Khuynh ôm chầm lấy cô, sau đó lại kéo cô vào trong lòng nhưng Phong Lăng đã nhanh tay lẹ mắt nhấc chân đá mạnh vào bắp chân của đối phương. Lúc Trần Bắc Khuynh biến sắc mặt cúi đầu nhìn thì cô nhẹ nhàng đẩy anh ta lên phía trước, thoát khỏi vòng ôm của anh ta, đi ra khỏi cửa.

Đúng là cao thủ.

Trần Bắc Khuynh không đánh lại Phong Lăng.

Anh ta định thực hiện vài chiêu tấn công đơn giản mà cũng không làm được.

Sau khi Phong Lăng bỏ đi, Trần Bắc Khuynh mới xoa xoa bắp chân của mình, khẽ xuýt xoa một tiếng, sau đó lại ngoảnh lại nhìn về phía bóng lưng đang ngang nhiên đi về phía phòng học của cô gái. Anh ta bất đắc dĩ giơ tay lau sạch mồ hôi, dáng vẻ thất bại quay người đi đến phòng học.

Vào phòng học, trông thấy Phong Lăng và Trần Bắc Khuynh một trước một sau đi vào, đám đàn ông lập tức tỏ vẻ thích thú huýt sáo: “Huấn luyện viên A Linh, ngày mai là đêm Noel, ngày kia là Noel, cô có kế hoạch gì chưa? Có đi hẹn hò gì đó không?”

Mặt Phong Lăng không đổi sắc: “Hai hôm nữa tôi đều có tiết dạy.”

“Ây da, còn dạy học gì nữa, mà dù có tiết dạy thì chắc học viên của hai ngày nữa cũng sẽ xin nghỉ thôi. Tôi thấy cô cứ nghỉ luôn hai ngày đi, nếu hai hôm nữa cô không có hoạt động gì, chúng tôi mời cô đi ăn cơm!”

“Lên lớp.” Phong Lăng lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

Vừa nhìn thấy ánh mắt này của cô, đám đàn ông không dám ho he gì nữa, nhanh chóng thực hiện động tác, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc cô, sau đó chốc chốc lại nhìn về phía Trần Bắc Khuynh không rõ đang có tâm trạng gì.

Bọn họ cũng không biết học viên Trần này theo đuổi lâu như vậy đã có thành quả gì chưa, sắp đến Noel rồi mà đến một cuộc hẹn cũng không thành, chậc chậc.



Đối với các du học sinh mà nói, ngày được gọi là Noel là một ngày lễ rất phấn khích, như họ nói thì còn kích thích hơn nhiều so với đón Tết ở trong nước.

Ngày lễ thuộc về giới trẻ, nhưng với một người còn trẻ hơn họ là Phong Lăng lại chẳng hề cảm nhận được bất kỳ không khí gì của ngày lễ.

Xưa nay cô chưa từng đón bất kỳ ngày lễ nào.

Hai ngày sau là lễ Noel, quả thực tất cả các học viên đều đã xin nghỉ vào hôm đó. Sau khi từ chối lời mời đi ăn của mấy huấn luyện viên khác, Phong Lăng một mình lái xe về nơi ở.

Mấy ngày nay, hình như cô không còn cảm thấy có ai theo dõi mình nữa, trên đường về nhà, tâm trạng của cô cũng thả lỏng hơn nhiều. Bên đường có nhiều đôi nam nữ mặc quần áo rất dày sóng vai đi bên nhau, thi thoảng đi qua dưới một cây thông lớn, cô còn có thể nhìn thấy các đôi tình nhân của nhiều nước đang ôm hôn nhau, khắp phố đều là ông già Noel mặc bộ quần áo đỏ đi ra ngoài vào ban đêm.

Phong Lăng cứ ngắm nhìn dòng người đi trên con phố rực sáng ánh đèn neon như vậy, cho đến khi lái xe về đến căn hộ.

Ngay đến dưới sân khu cô ở cũng có ngọn đèn đủ màu sắc và cây thông Noel xinh đẹp. Sau khi xuống xe, Phong Lăng nhìn cây thông Noel đó, dường như mỗi lần đến những ngày lễ náo nhiệt như thế này, cô đều có thể cảm thấy mình không hề ăn nhập gì với thế giới này.

Phong Lăng đi về phía dưới cây thông Noel được trang trí đèn đủ màu sắc, nghiêng đầu nhìn ngọn đèn trang trí hình ngôi sao rất to ở phía ngọn cây, bên cạnh có một cô bé đang mặc chiếc váy của công chúa bạch tuyết, ôm một chiếc đèn hình quả táo đỏ vui đùa chạy nhảy. Cô bé vừa chạy vừa ngoảnh lại dùng tiếng Anh nói mong ước năm nay của mình với cha mẹ mình ở phía sau.

Hình như bọn họ đều rất hạnh phúc.

Hình như bất kể là người yêu, bạn bè, người thân, đồng nghiệp hay bạn học, họ đều có rất nhiều người ở bên cạnh.

Phong Lăng giơ tay, chạm vào bông tuyết lạnh lẽo đến thấu xương trên cây thông Noel.

Cô đang định quay người đi thì đột nhiên liếc thấy một bóng người.

Đọc truyện chữ Full