TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1036: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (297)

Vì cú va chạm này nên Phong Lăng luôn hôn mê ở ghế sau chợt ngã xuống đất, đầu đập mạnh lên cửa xe, cô khẽ cau mày, khó khăn mở mắt ra.

Dù vẫn còn đang trong cơn mê man và váng vất nghiêm trọng, trước mắt tối đen nhưng mùi không khí và tình hình bên cạnh vẫn khiến cô nhanh chóng hiểu ra tình thế hiện tại của bản thân.

Phong Lăng thử giãy giụa một lúc mới phát hiện mình không còn chút sức lực nào, hơn nữa tay chân còn bị trói rất chặt!

Trong buồng xe tối đen, cô quay sang nhìn thì thấy túi khí an toàn đã bung ra và ba người kia đang thấp giọng chửi bới, giãy giụa muốn thoát khỏi bên dưới túi khí. Ấn tượng của cô về ba người này thoáng chốc quay lại giây phút cô ra mở cửa, Phong Lăng lập tức nhíu mày lại.

“M* nó, đứa chết bầm này ở đâu ra vậy! Nó không muốn sống nữa nên xông ra chặn đường sao?” Một tên trong số đó vừa vùng ra khỏi chiếc túi khí vừa mắng chửi, hắn với tay cầm lấy một cây gậy sắt dài ở dưới ghế sau, mở cửa xe đã biến dạng, bước nhanh xuống.

Phong Lăng không động đậy, bọn chúng cũng không phát hiện ra cô đã tỉnh, ai nấy đều cầm tất cả những thứ có thể dùng để đánh nhau lên, cố nhịn cơn đau do cú va chạm ban nãy gây ra, bước hết xuống xe.

Phong Lăng không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, xe bị đâm nên cô đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa toàn thân đều đau nhức, nhưng nếu không có cú va chạm kịch liệt này, e là chưa chắc cô đã có thể tỉnh nhanh như thế.

Nhưng dù đã tỉnh, Phong Lăng vẫn chẳng có chút sức lực nào.

Phong Lăng âm thầm quan sát xung quanh, từ từ cử động chân tay đang bị trói, thử vùng vằng thoát ra nhưng lại phát hiện bản thân bị trói rất chặt, không có chút khe hở nào để nới lỏng dây.

Ba gã kia xuống xe, nhìn chiếc xe vừa đột ngột xông qua, chặn ngang phía trước xe chúng, ngoài việc cửa xe bị đâm lõm một chút ra, chiếc Hummer màu đen không hề bị ảnh hưởng gì, đến cửa kính xe cũng vẫn đóng chặt, không hề bị tổn hại chút nào.

Trong màn đêm, chiếc Hummer màu đen đó như tử thần đến từ địa ngục, nằm im lìm bất động, nhưng dường như quanh thân xe đều nhuốm màn sương lạnh khiến sống lưng người ta lạnh toát.

“Đi xem xem là tên khốn nào, từ đâu đến!”

“Chiếc xe này… Hình như là xe Hummer đã cải tiến… Dù kiểu xe này rất bền nhưng bền tới mức này thì hơi quá, không lẽ là xe chuyên dụng của quân đội?”

“Có là xe chuyên dụng của quân đội thì ở đây cũng phải gọi tao một tiếng ba! Mau đi xem đi!”

“Lên!”

Ba người cầm côn sắt và các loại vũ khí đã cất giấu trên xe từ trước trong tay, thậm chí còn dắt bên hông hai khẩu súng, thấy chiếc xe đó không có động tĩnh gì, bọn chúng lưỡng lự đi từng bước lại gần.

Lúc một người trong số đó lấy can đảm tiến lên, định bất ngờ mở cửa xe ra thì cửa xe ở ghế lái bất thình lình bật ra, thậm chí người trong xe còn dùng lực vô cùng mạnh để đẩy ra, đập ngay vào trước ngực của tên vừa đi đến khiến hắn ta đau nhói. Hắn ta hoảng sợ lùi lại mấy bước, được hai người ở phía sau xông lên đỡ lấy. Ba tên cùng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn, rắn rỏi bước xuống, ánh mắt anh không hề có chút hơi ấm nào. Người đàn ông xuống xe tiện tay đóng sầm cửa xe lại, sau đó anh đứng nguyên tại chỗ, dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tên cầm đầu.

“Mày là ai? Chặn đường chúng tao làm gì?” Trông người đàn ông này có vẻ không phải là nhân vật đơn giản, nhưng xưa nay, bọn chúng chỉ giở vài thủ đoạn đối đầu với nhà họ Trần ở Boston, không nhớ mình từng đã đụng chạm gì đến người này. Hơn nữa hình như chiếc Hummer này nhìn cũng không phải là chiếc xe mà một người xuất thân ở một nơi bình thường có thể lái, theo bản năng bọn chúng cảm thấy phải hành sự cẩn thận.

Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn chiếc xe đã biến dạng ở phía trước, đôi mắt đen láy trở nên rét lạnh: “Thả người của tao ra.”

Ba người đó lập tức ngây ra, sau đó nhìn nhau một chốc, rồi cùng nhìn về phía Lệ Nam Hành bằng ánh mắt hoài nghi: “Người của mày?”

“Tao không có hứng thú dây dưa với đám tép riu chúng mày, thả người của tao ra, xích mích của chúng mày với các gia tộc nào đó, tao không can dự.” Lệ Nam Hành thờ ơ đi về phía chiếc xe đó, vì động tác này của anh, ba người đó chợt nắm chặt lấy cây gậy sắt trong tay, vô thức bày ra tư thế đề phòng cao độ.

Nhưng Lệ Nam Hành chẳng thèm liếc nhìn bọn chúng đến một cái, chiếc xe kia đang rỉ xăng, có khả năng tự phát nổ rất cao, rất nguy hiểm, Phong Lăng vẫn còn đang ở trong đó.

Lệ Nam Hành bước nhanh tới như có gió đẩy sau lưng, lúc một người trong số ba người kia tưởng anh định làm gì đó, đột nhiên giơ cây gậy lên xông nhanh về phía anh thì Lệ Nam Hành cũng không ngoảnh đầu lại, trực tiếp giơ một cánh tay lên đánh người ở đằng sau, sau đó anh nhấc chân đạp một người khác ra xa, đồng thời nhanh chóng đi đến trước cửa xe, dùng sức kéo cánh cửa xe ghế sau cũng đã biến dạng đến mức méo mó ra, bước vào, quả nhiên anh đã nhìn thấy Phong Lăng đang nằm trong đó.

Giây phút cửa xe mở ra, Phong Lăng vẫn đang cố giãy khỏi dây trói, cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông ở ngoài cửa xe. Đúng lúc đó, Phong Lăng chợt dùng khẩu hình miệng nói một tiếng: “Cẩn thận!”

Lệ Nam Hành vẫn nhìn cô chằm chằm, không ngoảnh đầu lại nhưng lúc người phía sau hung hăng đập cây gậy xuống, anh đã giơ tay lên tóm lấy cổ tay của đối phương một cách chuẩn xác, anh đoạt lấy cây gậy, quay người lại, nhấc chân đạp đối phương ngã lăn ra. Đồng thời cây gậy sắt rơi vào trong tay Lệ Nam Hành, anh cầm nó chống mạnh vào

sát bên tên ngã dưới đất, lạnh lùng rời ánh mắt đi, đạp cánh cửa xe vướng víu đã biến dạng xuống, bước nhanh vào trong xe, cúi người xuống đỡ Phong Lăng dậy, đồng thời cởi sợi dây trói trên cổ tay cô ra.

Phong Lăng không còn sức lực, khi được người đàn ông đỡ dậy, cô chỉ cảm nhận được hơi ấm trên cánh tay anh. Phong Lăng không nói gì, chỉ nhìn anh, vì trước đó bị trúng thuốc mê nên mắt cô hơi đỏ, nhưng chí ít cô vẫn có thể nhìn rõ được gương mặt của anh.

“Sao anh biết tôi xảy ra chuyện…” Giọng nói của Phong Lăng rất nhỏ.

“Rời khỏi nơi này trước đã rồi nói.” Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, lúc cởi dây trói trên cổ tay cô, thấy sợi dây trói dưới chân cô còn siết chặt hơn, sắc mặt anh rất khó coi. Đang định bế cô từ trong xe ra ngoài, đột nhiên lại có một cây gậy sắt từ một phía khác đập xuống, Phong Lăng vừa định hô lên một tiếng cẩn thận, nhưng còn chưa kịp thì người đàn ông đã ôm cô nghiêng người tránh sang một bên, nhưng để không làm cô ngã xuống đất, anh chỉ có thể quay lưng lại, cây gậy sắt đó đập mạnh xuống gáy anh!

Dù Lệ Nam Hành không hề kêu ca tiếng nào, nhưng Phong Lăng biết chỗ anh bị đập trúng là vị trí yếu ớt nhất ở sau gáy, vì thế Lệ Nam Hành đang bế Phong Lăng cũng hơi loạng choạng, nhưng lúc này anh lại càng ôm cô cẩn thận hơn, không để cô ngã xuống.

Phong Lăng hoàn toàn không có sức để làm gì, cô chỉ có thể nhìn sắc mặt chìm trong bóng tối của người đàn ông đang càng lúc càng tái lại, nhưng một tay anh vẫn ôm lấy cô, tay còn lại thì rút cây gậy sắt ban nãy ra, chuẩn xác đập xuống đầu của tên ở cạnh xe.

Đọc truyện chữ Full