TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1051: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (312)

Lệ Nam Hành không để ý đến vẻ mặt không mấy tự tin của Phong Lăng mà ném thẳng con dao vào trong lòng cô: “Làm đi.”

Phong Lăng nhặt con dao lên, quan sát vết thương sau lưng anh, sau đó lại thấy người đàn ông đã hơi cúi đầu xuống, để toàn bộ phần lưng với da thịt hoàn mỹ rắn chắc lộ ra trước mặt cô. Phong Lăng cầm dao trong tay mà cứng đờ lại.

Sau khi giơ con dao lên rồi để lơ lửng trên vết thương ở sau bả vai anh một lúc, Phong Lăng nhìn chăm chú vào vết thương bị đạn bắn, hạ quyết tâm. Một tay cô vẫn giữ vai anh, một tay thì kề sát con dao sắc bén lên miệng vết thương: “Thế thì anh cố chịu đựng nhé, tôi không biết làm lắm đâu, chẳng may đau quá thì anh…”

Người đàn ông không nói gì, cũng coi như cho cô uống một viên thuốc an thần trong yên lặng.

Đến khi mũi dao rạch xuống, rõ ràng cô cảm thấy mặc dù người đàn ông không hé răng lấy một tiếng, nhưng vì con dao này của cô chưa được khử trùng, cô cũng chưa từng có kinh nghiệm trị thương cho người khác, nên có lẽ đã đâm trúng vào nhánh dây thần kinh nào đó sau vai anh. Vì tay cô đặt trên vai anh nên cô có thể cảm nhận được, lúc mũi dao của cô càng lúc càng đâm vào sâu, thớ thịt trên lưng của người đàn ông có hơi căng cứng lại.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhưng không thể nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông, chỉ có thể thấy rằng vết dao hình chữ thập mà cô rạch ra này chắc chắn không thể chuyên nghiệp bằng vết dao anh rạch trên vai cô ngày xưa. Lúc đó cô thật sự thấy đau, nhưng lại yên tâm một cách lạ thường, bây giờ rốt cuộc tại sao Lệ Nam Hành có thể yên tâm giao chuyện này cho cô chứ…

Phong Lăng vừa rạch một vết hình chữ thập, dường như mũi dao đã chạm vào viên đạn đang ghim vào trong da thịt, cô chợt lên tiếng: “Tôi tìm được viên đạn rồi.”

“Ừ.” Bắp thịt ở lưng của người đàn ông bắt đầu căng cứng, dường như do đau quá lâu nên anh đã quen rồi. Lệ Nam Hành dần thả lỏng người ra, anh vẫn quay lưng về phía cô, nói bằng giọng bình thản giống như người đang chịu sự đau đớn này không phải là anh vậy: “Em cứ xem đó mà làm.”

Viên đạn này cũng không ghim vào da thịt quá sâu, Phong Lăng quan sát vết máu hình chữ thập và vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu trước mặt, dùng mũi dao dò xét ở chỗ tiếp xúc với viên đạn một lúc, sau đó đột nhiên lấy viên đạn ra một cách chuẩn xác.

Viên đạn dính máu lập tức rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Trong vòng vài phút ngắn ngủi, trán Phong Lăng đã lấm tấm mồ hôi. Sau khi xác định viên đạn đã được lấy ra, cô quan sát vết thương trên lưng anh, vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao, chỉ cúi đầu nói một câu: “Xong rồi.”

Lệ Nam Hành đang đưa lưng về phía cô không cử động, cũng không nói gì cả, Phong Lăng lại liếc mắt nhìn vết thương sau lưng anh, sau đó cô thử thăm dò, thò đầu lên phía trước nhìn anh, nhưng chỉ thấy người đàn ông như đang chú tâm vào việc gì đó.

Ban nãy cô hơi bị phân tâm vì phải lấy đạn ra, giờ thấy ánh mắt trầm mặc, lạnh lùng này của anh nên cô chợt định thần lại, bấy giờ cô mới lờ mờ nghe thấy trên khoảng không của khu rừng hình như có động tĩnh của ít nhất hai chiếc máy bay trực thăng đang lượn vòng.

Chiếc máy bay trực thăng này đang ở trên không trung, cách bọn họ rất xa. Ở khoảng cách này, Phong Lăng có thể nghe ra bọn họ đang tận lực tìm kiếm, nhưng vì bên trên rừng cây này quá um tùm, nếu là đi bộ vào, cơ hội tìm thấy được hai người họ còn có thể nhiều một chút, nhưng muốn dựa vào việc lái xe hay máy bay trực thăng vào thì chẳng khác nào lạc vào mê cung, căn bản không có đất để phát huy tác dụng.

Đương nhiên dù lúc này thật sự có ai đó đi bộ vào trong, không có súng bắn tỉa tầm xa và mai phục ấn núp kỹ càng thì đừng nói là Phong Lăng, đến Lệ Nam Hành đang bị thương nặng cũng có thể tiện tay hạ gục được hai người.

Phong Lăng cúi xuống nhặt viên đạn dính máu ở dưới đất lên, đặt trong lòng bàn tay quan sát vài giây, rồi nói: “Là súng AK giảm thanh cỡ nhỏ, người phụ nữ đó có lai lịch thế nào, loại súng này không hề rẻ đâu.”

“Chẳng có lai lịch gì cả, chỉ là cô ta có nhiều đàn ông thôi, mà người nào cũng không thiếu tiền, cô ta muốn có một khẩu súng loại tốt cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.” Vừa nói, Lệ Nam Hành vừa giơ cánh tay lên, đang định khoác chiếc áo ở sau lưng thì đã bị Phong Lăng vươn tay ra rồi đè tay anh lại.

“Anh đừng cử động vội, mặc dù đạn đã được lấy ra, nhưng vết thương xung quanh vẫn cần phải xử lý một chút. Cứ mặc lại áo rồi che lên như thế này, anh muốn đợi đến khi máu khô rồi, áo sẽ dính vào miệng vết thương hay sao?” Cô vừa nói vừa lấy một gói khăn ướt nhỏ ở trong túi áo mình ra, bình thường thi thoảng cô hay mang nó theo người, gói khăn ướt không còn nhiều, chỉ còn non nửa, nhưng vừa hay có thể lau vết máu.

Con dao ban nãy chưa được khử trùng, dù sao ở một nơi như rừng núi không giống như trên bệ đá ở hang rắn trên vách núi. Bây giờ mà đốt lửa để khử trùng ở đây thì chẳng khác nào báo cho người ở bên ngoài biết vị trí ẩn trốn của hai người họ.

Vốn dĩ mọi thứ đều rất gấp gáp, bây giờ cô cũng chẳng quan tâm tờ khăn ướt này có vô trùng hay không, nhưng cô vẫn cố gắng không chạm đến vết thương và vết dao rạch của anh, mà chỉ lau vết máu gần đó. Sau khi lau sạch sẽ, cô lại lau vết máu ở các chỗ khác trên lưng anh, cuối cùng cầm chiếc áo đã bị cô cắt hỏng lên, rồi khoác hờ lên lưng anh: “Cứ khoác áo thế này đi đã, tôi đã rạch một đường nhỏ trên bả vai áo, chắc sẽ không dính vào da đâu.”

Cô vừa nói vừa lau sạch vết máu ở các chỗ khác trên người mình, đến tận khi đỡ người đàn ông ngồi dựa sang một bên, đồng thời định lấy một tờ khăn ướt sạch khác lau mặt cho anh, cô mới phát hiện lúc này người đàn ông bỗng trở nên yên lặng một cách lạ thường. Trông thấy anh đã nhắm mắt lại, bàn tay đỡ ở cánh tay và bả vai của anh chợt cứng đờ, cô cúi người xuống sát mặt anh: “Lệ Nam Hành, anh đừng yên lặng như thế, mở mắt ra nói gì đi.”

Lệ Nam Hành không trả lời lại.

Lúc này, Phong Lăng mới hơi luống cuống, ban nãy khi lấy đạn ra, cô biết anh thật sự chảy rất nhiều máu, thể lực sớm đã không thể chống đỡ được nữa.

“Lệ Nam Hành, vừa rồi là lần đầu tiên tôi lấy đạn ra ngoài, lần đầu tiên nào trong đời tôi cũng có liên quan đến anh, nếu anh dám chết, tôi sẽ phơi xác anh trên đồng hoang, ném anh vào nơi sâu nhất trong rừng cho đám chim thú đó ăn thịt!”

Lệ Nam Hành đột nhiên bật ra một tiếng cười khe khẽ, cùng lúc đó lại ho khù khụ vì cười, sau đó anh khàn giọng nói: “Anh chỉ nhắm mắt lại một lát thôi mà, không nói chuyện là để giữ sức, đảm bảo anh sẽ không chết đâu.”

Nghe thấy anh trả lời, lúc này Phong Lăng mới nhận ra được giây phút đột nhiên hoảng sợ vừa nãy của mình, cô chợt rút bàn tay đang đỡ ở bả vai anh ra phía sau, xoay người ngồi ngay bên cạnh anh, rồi nói một câu: "Sau này đừng đỡ đạn vì tôi nữa, anh mà đỡ cho tôi một lần nữa, cả đời này tôi cũng sẽ không gặp lại anh nữa đâu."

Không biết là Lệ Nam Hành đang giữ sức, hay không còn chút sức lực nào để nói chuyện mà anh không hé răng nửa lời.

Từng giây từng phút trôi qua, Phong Lăng tính toán thời gian đội cứu viện của căn cứ XI cách nơi này gần nhất có thể đến đây. Một lát sau, cảm thấy hơi thở của Lệ Nam Hành ở bên cạnh dường như có vẻ bất thường, cô nhìn sang thì thấy Lệ Nam Hành vẫn nhắm mắt. Vì vừa lấy đạn ra, nên vết thương cũ, vết thương mới trên vai anh chồng chất lên nhau, máu vẫn chảy ra ngoài, trên mặt đất đều đã bị vết máu nhuộm đỏ.

Cứ để mất máu quá nhiều thế này, dù anh không mất mạng vì bị trúng đạn thì cũng chết vì mất quá nhiều máu.

Mí mắt Phong Lăng giật giật, cô đột nhiên giơ tay vỗ vào mặt anh: “Lệ Nam Hành!”

Đọc truyện chữ Full