TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1074: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (335)

Thật ra, có đi Hải Thành hay không cũng không quá quan trọng.

Thế nhưng lúc Phong Lăng đã nổi tính bướng bỉnh thì chuyện có được chữ ký của Lệ Nam Hành đã trở thành sự cố chấp của cô.

Không gặp được người thì cô càng muốn gặp, không ngăn người lại được thì càng muốn ngăn.

Lệ Nam Hành không về phòng, cũng không đến nhà ăn. Được, con người có ba thứ không thể nhịn được, kiểu gì anh cũng phải đến nhà vệ sinh.

Những nơi mà thường ngày anh hay đến cũng chỉ có chừng ấy thôi. Nhà vệ sinh được bố trí ngay chính giữa căn cứ, những lối đi ở bên ngoài sẽ nối thẳng đến các trại huấn luyện. Nhưng dù có đi từ đâu đến, chắc chắn anh cũng sẽ đến nhà vệ sinh to nhất, rộng nhất ở khu trung tâm này.

Bình thường Lệ Nam Hành hay đi nhà vệ sinh ở khu trung tâm.

Một người có ra sao đi nữa thì thói quen sinh sống thường ngày cũng sẽ không thay đổi, anh chắc chắn sẽ đến nhà vệ sinh này.

Phong Lăng dứt khoát đứng chờ ở trước nhà vệ sinh để chặn đường Lệ Nam Hành.

Lần này cô cắm chốt đúng rồi, từ sáng sớm, Phong Lăng đã bắt đầu đứng chờ ở nhà vệ sinh này, tất nhiên cô đã cố gắng để không ai phát hiện ra mình. Trước đây, trong căn cứ chỉ có nhà vệ sinh nam, sau đó, bởi vì chuyện của cô mà bên cạnh đã được ngăn ra thành một nhà vệ sinh riêng cho khách đến căn cứ. Bề ngoài thì nói là phía quân đội thỉnh thoảng sẽ điều các sĩ quan nữ đến đây, lúc trước, sắp xếp đơn tính như thế thật sự quá bất tiện, vì thế đã thiết kế một nhà vệ sinh khác. Nhưng thực tế cũng chính là do chuyện của Phong Lăng đã cảnh báo họ.

Phong Lăng đứng mãi ở trong nhà vệ sinh sát vách, người trong trại huấn luyện đều đến nhà vệ sinh phía đối diện, vì thế không ai phát hiện ra cô.

Phong Lăng cũng không cần cứ thò đầu ra liên tục để quan sát.

Cô rất quen thuộc với tiếng bước chân của Lệ Nam Hành, có phải là anh đến hay không, cô đứng cách một bức tường lắng tai nghe là biết ngay.

Lúc Phong Lăng đang yên lặng cầm văn bản đọc đi đọc lại lần thứ một trăm thì cuối cùng cũng nghe thấy được tiếng bước chân của người kia. Khi thấy anh đã đến rất gần rồi, cô dứt khoát lao ra khỏi nhà vệ sinh.

Lệ Nam Hành quả thật là đến nhà vệ sinh để rửa tay, bỗng nhiên thấy cô gái lao ra từ phòng vệ sinh bên cạnh, anh không hề thay đổi sắc mặt vì điều này, chỉ lạnh lùng nhìn cô: "Chạy đến tận nhà vệ sinh để chặn đường tôi sao?"

Phong Lăng không giải thích nhiều, dứt khoát đưa văn bản cùng bút trong tay cho anh: "Ký đi."

Thấy bây giờ Phong Lăng còn cầm theo cả bút, Lệ Nam Hành lại lạnh lùng liếc đối phương một cái, không để ý tới cô nữa, dứt khoát xoay người bước vào nhà vệ sinh nam.

Phong Lăng cũng không vội, dù sao anh có vào trong thì chắc chắn sẽ phải ra ngoài.

Quả nhiên, mấy phút sau, người đàn ông kia bước ra ngoài, lại bị Phong Lăng nhanh chóng chắn trước mặt.

Nhìn vẻ mặt cố chấp của cô, Lệ Nam Hành cười lạnh một tiếng, đưa tay nhận lấy giấy bút rồi hỏi cô: "Căn cứ XI có sói hoang, hổ dữ à?"

Phong Lăng không trả lời nhưng lại thầm nói: Căn cứ XI có anh.

Tuy cô không nói ra miệng nhưng rõ ràng Lệ Nam Hành đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô, anh không nói câu nào mà đặt văn bản lên vách tường ngoài cửa nhà vệ sinh rồi ký lên đó, sau đấy ném giấy bút lại cho Phong Lăng. Lệ Nam Hành sải bước ra ngoài, đầu cũng không quay lại, đến khi sắp ra khỏi cửa mới thờ ơ ném về một câu: "Hai ngày nữa, tôi có chuyến bay đến Hải Thành, cô đi chung với tôi đi."

Phong Lăng nhìn văn bản đã được anh ký tên trong tay, đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại ngẩng phắt đầu lên nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy vì lời nói này của anh.

Đi chung với anh?

Lệ Nam Hành định đến Hải Thành?

Đi cùng anh?

Phong Lăng bỗng không hiểu được lời của anh là có ý gì, cô cứ đứng sững ở đó, đã quên mất chuyện phải đồng ý hay từ chối, cũng quên luôn phải nói những lời khác, cô cứ đứng đấy nhìn theo bóng lưng ngày một xa của người đàn ông.

...

Hai ngày sau.

Sân bay quốc tế LAX của Los Angeles.

Trước kia, mỗi lần Phong Lăng làm nhiệm vụ cho căn cứ, cho dù là xuất cảnh đến đất nước khác, ví như lúc đến Campuchia, đa số cô chỉ ngồi trong trực thăng riêng của căn cứ bay thẳng đến đó.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay phổ thông nên có rất nhiều thủ tục trong sân bay mà cô không rành lắm.

Từ sáng sớm, khi Lệ Nam Hành nói đã đến giờ phải ra sân bay, lúc ấy, cô còn liếc đồng hồ rồi bảo phải chăng còn sớm quá? Kết quả, Lệ Nam Hành chẳng nói chẳng rằng đã dứt khoát xách vali của cô đi, không giải thích câu nào, nhanh chóng lên xe.

Phong Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài việc đuổi theo, đến sân bay rồi cô mới biết, cho dù ngồi khoang hạng nhất cũng phải qua kiểm tra an ninh, cũng cần phải có khoảng thời gian để chuẩn bị trước.

Nhưng trên lối kiểm tra an ninh của khoang hạng nhất không có nhiều người, sau khi vào khu vực chờ máy bay, Phong Lăng đi theo Lệ Nam Hành thẳng đến phòng chờ dành cho khoang hạng nhất.

Lúc ngồi trên sofa chờ đến giờ lên máy bay, Phong Lăng nhìn đồng hồ, vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ check in.

Đi máy bay dân dụng bình thường đúng là phiền phức, không giống với trực thăng riêng ở trong căn cứ, chỉ cần ngồi lên là có thể bay ngay.

Một người bình tĩnh như Phong Lăng phải mất một lúc lâu mới tìm thấy nhà vệ sinh ở trong phòng chờ rộng lớn, lúc quay lại không nhịn được mà thầm chê bai.

Lần này còn có Tiểu Hứa đi chung với bọn họ đến Hải Thành. Tiểu Hứa thấy Phong Lăng đi lâu như thế mới trở về bèn hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

"Đi tìm nhà vệ sinh." Phong Lăng trả lời.

Tiểu Hứa: "... Tìm nhà vệ sinh mà cũng lâu như thế?"

"Phòng chờ của sân bay này lớn quá, tôi đi rất xa mới tìm được."

"..." Tiểu Hứa không nhịn được bèn quay đầu nhìn vào hai nhà vệ sinh tráng lệ lộng lẫy ở trong phòng chờ khoang hạng nhất: "Chỗ này cũng có mà, cô đã đi tận đâu vậy?"

Phong Lăng liếc về phía Tiểu Hứa chỉ, quả nhiên thấy được hai nhà vệ sinh rất gần chỗ họ.

Cô: "..."

"Còn nữa, bình thường nhà vệ sinh trong sân bay đều ở rất gần nhau, đi vài bước là có một cái, chắc cô không nhìn kỹ biển chỉ dẫn rồi phải không"

Phong Lăng: "..."

Trước giờ cô chưa từng đi máy bay dân dụng, còn là sân bay quốc tế lớn như ở Los Angeles này. Quả thực cô đã đi rất lâu, hơn nữa cũng không để ý biển chỉ dẫn ở hai bên đường, chỉ chăm chăm tìm kiếm cột mốc có đề chữ "nhà vệ sinh ở đây" mà thôi. Nhưng tìm mãi mà chẳng thấy cột mốc nào như thế, cuối cùng, khi vừa xoay người, cô bỗng nhiên thấy một nhà vệ sinh sát bên cạnh, lúc đấy cô mới đi vào.

Tiểu Hứa nhìn vẻ nghẹn lại không nói được câu nào của Phong Lăng, rõ ràng thường ngày, đó luôn là một khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, mà bây giờ lại đáng yêu ngốc nghếch vì bực dọc đôi ba chuyện nhỏ nhặt xấu hổ này. Tiểu Hứa không nhịn được mà cười phá lên, sau đó anh ta lại liếc mắt nhìn về Lệ Nam Hành nãy giờ vẫn không nói gì đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, thấy Lệ lão đại từ đầu đến cuối chỉ im lặng đọc cuốn tạp chí tiện tay cầm lấy, không thèm liếc mắt nhìn sang bên này lấy một lần, cũng không biết có nghe được cuộc nói chuyện của họ hay không nữa.

Thấy lão đại trước sau cứ thờ ơ như thể việc này không liên quan đến mình, Tiểu Hứa cũng ngại, không cười nữa mà đi rót hai cốc nước đến đặt bên cạnh hai người họ.

Phong Lăng ngồi lại xuống ghế sofa, cũng không nhìn Lệ Nam Hành. Với cô mà nói, ban đầu là bản thân mình muốn đến Hải Thành, không ngờ lại bị trì hoãn nhiều ngày. Cuối cùng lúc có được chữ ký thì lại phải chờ đến lúc anh cũng tới Hải Thành, giờ lại thành đi chung với nhau.

Cô không chịu về căn cứ XI đến cùng là vì muốn trốn tránh ai, chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao?

Ở ngoài phòng chờ sân bay, ánh nắng chan hòa, Phong Lăng không nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông kia để tránh việc khiến cho cả hai làm đối phương chết rét, dứt khoát dời mắt ngắm nhìn ánh sáng rực rỡ bên ngoài.

Đọc truyện chữ Full