TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1080: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (341)

Một tiếng “ưm” này của cô khiến người đàn ông vốn dĩ đã bình tĩnh, bất ngờ siết chặt lấy cằm Phong Lăng nhìn cô. Bầu không khí yên bình lúc này như sắp bị xé toạc, có một áp lực nào đó đang dần đè nặng lên người Phong Lăng khiến cô cố gắng mở mắt theo bản năng, nhưng chỉ có thể hé được một lát, lờ mờ thấy người đàn ông đang kề sát bên mình.

Sắc mặt của Lệ Nam Hành vì dục vọng mà càng trở nên thâm trầm, khuôn mặt đẹp trai bị che khuất một phần bởi ánh sáng, bóng của anh đang đổ xuống mặt cô.

“Còn chưa chịu tỉnh?” Người đàn ông thấp giọng hỏi, nhưng giọng điệu của anh vẫn rất dịu dàng.

Phong Lăng cứ nhìn anh mãi, chậm rãi, từ từ, chớp mắt vài cái.

Cô cứ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Có nhớ ra đây là đâu không? Nhớ ra tôi là ai không? Có ý thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nào không?” Người đàn ông nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt sâu thẳm, sắc bén.

Phong Lăng cứ nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ nhìn anh chằm chằm, dường như trước mắt có vô số hình ảnh đang chồng chéo lên nhau, dường như ở một nơi nào đó trong trái tim đã bị cô che kín đang rực sáng, ấm áp lên. Có vẻ như cơ thể người đàn ông này được bao phủ bởi một vầng sáng khiến người khác phải si mê, giống như một người được ông trời cử xuống bước vào trái tim đầy tăm tối, lạnh lẽo của mình, vẫn luôn ở một góc sâu thẳm nào đó, chưa từng rời khỏi trái tim của cô vậy. Phong Lăng đã dựng lên một bức tường rất cao để không cho ánh sáng của anh có thể lọt ra ngoài, để cô có thể ép buộc bản thân quên đi cái thứ ánh sáng vừa rực rỡ, vừa ấm áp ấy, quên đi rằng anh vẫn đang ở một nơi nào đó trong tim, chưa từng bước ra khỏi nơi ấy bao giờ.

Men rượu đã lan khắp cơ thể.

Có đôi lúc, con người ta rơi vào tình trạng say xỉn mới bắt đầu tuôn ra những suy nghĩ chất chứa trong đầu một cách mạnh mẽ chứ không còn bị bản thân ép buộc giấu kín nữa.

Đột nhiên Phong Lăng nở nụ cười, đôi mắt đang phản chiếu hình bóng của Lệ Nam Hành, cô nằm ở đó, nói bằng giọng khàn khàn: “Lệ Nam Hành... Em thích anh...”

Phong Lăng không nhìn rõ ánh sáng bất ngờ lấp lánh từ trong đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông, cô cứ nhìn chăm chăm vào Lệ Nam Hành, nói với vẻ cứng nhắc, nghẹn ngào: “Nhưng mà... anh đã kết hôn rồi... báo chí viết anh đã cưới con gái nhà họ Phong... người anh cưới không phải Phong Minh Châu... vậy thì là ai chứ...”

Cô liếm môi rồi nhìn anh, nở một nụ cười tự giễu: “Em thích anh... rất thích... rất thích... thích đến mức khi bị đuổi ra khỏi căn cứ... em đã từng nghĩ vứt bỏ luôn lòng tự trọng của mình đi cũng được...”

“Nhưng... nhưng mà...” Cô nhìn anh, trong hốc mắt bất ngờ rưng rưng nước mắt, cho dù nó chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lại biến mất, nhưng không có nghĩa là cô không biết khóc, chỉ là sức kìm chế của cô quá mãnh liệt, đã nén toàn bộ sự tủi thân, uất ức xuống: “Nhưng... em không thể nào vừa gọi anh là anh rể... vừa không biết xấu hổ mà thích anh được...”

Vốn dĩ Lệ Nam Hành rất xúc động vì hiếm khi Phong Lăng chịu nói ra lời thật lòng của mình, nhưng chỉ vì câu nói cuối cùng của cô mà anh bỗng khựng lại.

Anh rể?

Anh rể gì chứ?

Ngay sau đó, cô gái tóc ngắn đang rưng rưng nước mắt như sắp muốn khóc bỗng ngẩng đầu lên, đôi môi ấm nóng mềm mại của cô hôn lên môi của anh nhưng cô không biết phải hôn như thế nào, cho dù đã từng được anh hôn rất nhiều lần nhưng cô cũng không biết là nên đáp lại anh thế nào cho đúng. Giờ phút này, Phong Lăng thật sự rất khờ khạo, cứ lúng túng chạm vào môi anh, ngốc đến mức ngay cả việc dùng đầu lưỡi để tách đôi môi của anh ra cũng không biết, chỉ biết mở miệng khẽ mút lấy môi anh.

Đầu óc của Lệ Nam Hành vừa mới lóe lên được chút nghi hoặc thì lại bị tình cảm dục vọng như sét từ trên trời giáng xuống làm cho tan biến hết. Sống lưng anh có hơi cứng đờ, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô gái say khướt mãi không chịu tỉnh. Anh giơ tay, nâng cằm của cô lên, không suy nghĩ nhiều, đáp trả cô bằng nụ hôn mãnh liệt. Anh biến bị động thành chủ động, nhanh chóng tách hai hàm răng của cô ra, dùng lưỡi mình quấn quýt lấy lưỡi của cô, càng hôn càng mãnh liệt.

Mặc dù khi ở căn cứ, dãi nắng dầm mưa nhưng nước da của cô vẫn rất trắng, khỏe mạnh. Lông mi của cô rất dài, đôi mắt rất to và có hồn. Mỗi lần đối mặt với bia ngắm bắn, đôi mắt ấy sáng lấp lánh và tràn đầy tự tin, khi nhắm mắt lại, hai hàng lông mi tựa hai cánh chim màu đen, khiến người khác nhìn vào cảm thấy động lòng. Lúc này, vì nụ hôn mãnh liệt mà hai hàng lông mi cứ rung lên liên tục.

Lệ Nam Hành dường như đã không khống chế được bản thân nữa, vừa áp cả trọng lượng cơ thể mình lên người cô, hôn mãnh liệt, vừa luồn tay vào trong áo đối phương, mon men tiến lên phía trên.

Đồng thời, anh nâng gáy cô lên, không để cho cô rút lui vì bị hôn đến mức mềm nhũn, tê liệt cả người. Anh xâm chiếm khoang miệng Phong Lăng, mãnh liệt, hung hăng, không cho cô cơ hội để thở dốc.

Cô nói rằng cô thích anh.

Những lời nói ra khi say mới đáng tin.

Lúc trước, câu nào câu nấy đều là không thích, không yêu. Những con dao găm trong trái tim anh hình như đều đã được rút ra, trong chốc lát, mỗi một vết thương đều được xoa dịu bởi đôi mắt rưng rưng và lời bày tỏ của cô.

Lệ Nam Hành không cam lòng chỉ dừng lại ở đây, anh như muốn cắn chặt lấy môi của Phong Lăng, không muốn buông ra, tay cũng nhanh chóng kéo toàn bộ khóa áo của cô xuống nhưng người con gái đang cố gắng đáp lại anh dần mất đi sức lực, cho đến khi cô không còn nhúc nhích được nữa. Anh buông cô ra, đưa mắt nhìn cô mới phát hiện cô cứ hôn mãi, hôn mãi đến ngủ luôn rồi.

Chỉ là khi đã thiếp đi vì say, khóe mắt của cô vẫn còn vương nước mắt.

Trước giờ, Lệ Nam Hành chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc, cho dù chỉ là rơi một giọt nước mắt.

Nhìn thấy nơi khóe mắt cô ẩm ướt, sợi dây buộc chặt trong tâm trí anh cũng từ từ được nới lỏng, sức lực chuẩn bị cho tình cảm đầy dục vọng cũng dần dần giảm đi đôi chút. Cũng chính vì những giọt nước mắt này của cô mà ham muốn chiếm hữu lấy cô như sắp bùng nổ trong giây lát, bỗng chốc bình tĩnh lại.

Anh chống tay nhổm người dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Phong Lăng, thấy giọt nước mắt đọng ở khóe mắt, bèn lấy tay lau đi.

Ẩm ướt! Đúng là nước mắt rồi.

Lệ Nam Hành chống hai tay hai bên hông Phong Lăng, thở dài một hơi, ngồi sang bên cạnh cô. Anh cúi đầu nhìn vào nơi thể hiện rõ nhất sự ham muốn của bản thân, khẽ nhắm mắt rồi đột nhiên rời khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm, nhanh chóng xả nước lạnh.

Sau khi tắm qua, Lệ Nam Hành mặc áo vào, khi đang cài cúc tay áo, anh chợt nhớ ra ban nãy Phong Lăng nói cái gì đó mà anh rể.

Anh rể? Phong Minh Châu?

Chuyện này thì có liên quan gì đến việc khi ấy anh kết hôn, đã nói là không thông báo cho bất kỳ ai, truyền thông cũng chỉ viết chung chung thôi mà?

Anh rể cái gì chứ? Lệ Nam Hành không hiểu.

Sau khi tắm xong, anh tỉnh táo hơn nhiều, đôi mắt trong vắt nhìn về phía người con gái đang nằm ngủ say trên giường, thấy cô vẫn giữ tư thế nghiêng đầu ngủ.

Đọc truyện chữ Full