TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1120: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (381)

Văn Nhạc Tình hơi lúng túng vì bị người khác nhìn thấu, cô khoác áo khoác của đàn anh khóa trên đứng ngoài cửa xe hỏi: “Vậy bây giờ em nên đi đâu?”

“Dẫu sao hiện tại em cũng là giáo sư thỉnh giảng của Học viện Y học, nhưng nhìn em bây giờ đâu còn dáng vẻ của một giáo sư chứ. Trước hết, em tìm một khách sạn để ở đi đã, chỉnh đốn lại cho bản thân thật tốt, ngày mai chúng ta còn có một buổi toạ đàm chung, mấy ngày nữa lại có buổi hội chẩn lâm sàng, làm xong chuyện chính rồi hãy giải quyết chuyện tình cảm. Bây giờ, Văn Lận Hàn đang ở thành phố T, cũng không thể đi đâu mất, em sợ cái gì gì?”

“Không phải em sợ anh ấy đi đâu mất, em...”

“Đừng giải thích, bây giờ anh không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ em hết. Anh chỉ biết ban nãy em đã nói muốn đi cùng anh, không được phép đổi ý, bây giờ thì lên xe ngay cho anh.”

“...”

Văn Nhạc Tình thoáng ngập ngừng rồi vẫn bước về phía trước, ngồi vào trong xe, sau đó quấn chặt quần áo trên người.

Người đàn ông kia cũng ngồi vào ghế lái, lúc đóng cửa xe, trong xe rất yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Đàn anh không lái xe ngay mà ngồi ở trong xe một lúc, yên lặng trong chốc lát rồi thấp giọng bảo: “Em đã từng nói, Văn Lận Hàn là một người anh trai rất tốt, bất kể trước đây, khi vẫn tưởng rằng hai người là anh em ruột, hay là sau này lúc phát hiện không có quan hệ huyết thống, anh ta vẫn đối xử tốt với em như xưa, vẫn yêu thương em giống như viên ngọc quý trên tay giống tất cả người lớn trong nhà mà.”

Văn Nhạc Tình rũ mắt, giọng nói có hơi buồn bực: “Vâng.”

“Anh ta vẫn luôn mồm nói em chỉ là em gái, sẽ không vượt quá giới hạn thân phận của mình, nhưng vì sao anh ta lại đột nhiên bay tới thành phố T, vì sao ngày hôm nay lại làm vậy với em?”

Văn Nhạc Tình không nói thêm gì nữa.

Lúc này đàn anh khởi động máy rồi lái xe đi. Sau khi lái xa hơn một chút, anh ta mới hờ hững nói: “Anh nghĩ người nên bình tĩnh lại nhất là em đấy. Từ trước đến nay em chưa bao giờ hiểu rõ về cái người tên là Văn Lận Hàn này, cho dù em trưởng thành bên cạnh anh ta từ nhỏ đến lớn, nhưng em lại chưa từng thấy rõ bộ mặt thật của anh ta.”

Bộ mặt thật?

Bộ mặt thật gì cơ?

Văn Nhạc Tình đảo mắt nhìn đối phương, nhưng anh ta chỉ lái xe mà không nói thêm gì nữa. Sắc mặt đàn anh cũng không tốt, hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn với mấy cú đấm ban nãy. Hiếm có lúc Văn Lận Hàn nằm yên ở đó để người khác đánh, đáng lẽ anh ta nên đánh nhiều thêm chục cú nữa mới hả giận được.



Phong Lăng ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm tỉnh lại theo thói quen muốn gọi điện thoại cho Quý Noãn, hỏi cô ấy có cần mình tới Đại học T cùng hay không.

Nhưng nhớ ra bây giờ anh Mặc đang ở thành phố T, mình qua đó cũng không cần thiết. Chung quy vợ chồng son người ta mới vừa kết thúc thời kỳ chiến tranh lạnh, thế nên cô cũng không gọi nữa mà nằm trên giường thêm một lát.

Lúc rời giường cũng không biết Lệ Nam Hành đã thức dậy hay chưa, cô không tới phòng ngủ cách vách hỏi, mà đi thẳng xuống lầu mua bữa sáng để ăn.

Chỉ là chút vết thương ngoài da, đi chậm một chút sẽ không sao, Phong Lăng cũng không muốn ở lì mãi trong phòng một mình.

Lúc mua bữa sáng về, khi đi ngang qua khu tập thể dục gần bờ sông đối diện khách sạn, Phong Lăng thấy có rất nhiều người đang tập thể dục buổi sáng và còn có rất nhiều cặp đôi trẻ sáng sớm đã ra đây đi dạo cùng nhau. Đây là một buổi sáng rất bình an, yên ả.

Nghe nói gần chỗ này là khu phố xá sầm uất, không được phép bày sạp ở nơi như thế này nhưng phía trước lại có quầy hàng được mở từ sáng sớm, có người bán đủ loại ốp và miếng dán điện thoại của các mẫu di động mới năm nay ở đó.

Phong Lăng nghĩ đến cái điện thoại mới của mình. Đối với cô, di động chỉ cần có giá hơn một nghìn tệ thì đều được coi là đắt, điện thoại đắt như vậy đúng là cần phải giữ gìn thật tốt. Vì vậy Phong Lăng quyết định đi qua đó, chọn một cái ốp điện thoại nhìn có vẻ chắc chắn, lại tốn thêm mười tệ nhờ người ta dán một lớp màn bảo vệ trên màn hình điện thoại.

Ốp và miếng dán đều rất rẻ, mặc dù chỉ là một sạp nhỏ nhưng có thể bày bán ở nơi như thế này, hơn nữa mới sáng sớm mà đã dọn ra buôn bán, giá cả thường sẽ không rẻ nhưng chủ sạp này lại chào giá rẻ quá mức, hợp với suy nghĩ không thích tiêu tiền bậy bạ của cô.

Lúc Phong Lăng đang vừa hí hoáy nghịch điện thoại vừa xách bữa sáng định quay về thì bỗng nhiên lúc này ở phía đối diện, có một cặp đôi vốn đang đi dạo lại bắt đầu cãi nhau.

Chàng trai: “Em cũng biết anh sẽ tức giận hả? Mỗi ngày tâm trạng của bản thân thế nào cũng không nói, có uất ức gì cũng không chịu nói, rốt cuộc em có coi anh là bạn trai của em không?”

Cô gái: “Không phải là em không nói, chẳng qua em chỉ cảm thấy, có một số việc một mình mình chịu đựng là tốt rồi, không cần nói ra với bất cứ ai cả...”

Chàng trai: “Vậy em đã bao giờ nghĩ tới anh chưa? Anh là bạn trai của em, em ấm ức chẳng lẽ không phải nên để anh an ủi hay sao? Chưa cần nói tới chuyện phải giải quyết vấn đề như thế nào, chung quy thêm một người là thêm một sự trợ giúp. Ít nhất lúc em muốn chịu đựng hãy để anh biết, chí ít anh có thể ở bên cạnh em, rốt cuộc trong lòng em có anh không vậy? Em có thật sự yêu anh không?”

Cô gái: “Em... Em không biết...”

Chàng trai: “Từ lúc chúng ta vừa bắt đầu ở bên nhau, em để ý tới rất nhiều chuyện, nhưng lại chưa từng thật sự suy nghĩ tới mối liên kết đơn giản nhất giữa chúng ta. Từ nhỏ tính tình em đã ít nói, bây giờ vất vả lắm mới có một người bằng lòng thương em, bằng lòng chờ em, ở bên em, nhưng em lại ngăn cách anh nghìn dặm. Anh chịu đựng em đủ lắm rồi! Chia tay đi!”

Cô gái: “Anh nghe em giải thích...”

Chàng trai: “Chẳng có gì để giải thích cả! Em không chịu thẳng thắn trong chuyện tình cảm! Anh là người đàn ông của em, nhưng khi cần người khác giúp đỡ nhất em lại chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể là chỗ dựa vững chắc cho em. Trong mắt của em chưa từng có anh, còn có cái gì phải giải thích chứ, chủ yếu là không đủ yêu mà thôi...”

Cô gái: “Em, em không phải... Em...”

Cặp đôi đó cứ lôi lôi kéo kéo như vậy, vừa tranh cãi vừa đi xa.

Phong Lăng đứng tại chỗ, cầm điện thoại di động, rơi vào trạng thái thất thần.

Vị trí của khu tập thể dục ngoài trời ven sông này nằm ngay đối diện với khách sạn bên kia đường.

Trước cửa sổ của khách sạn, Lệ Nam Hành ung dung nhìn cô gái đang đứng chôn chân, ngẩn người ở nơi đó. Anh tháo tai nghe không dây xuống, cầm di động lên, bấm một dãy số. Sau khi điện thoại được kết nối, anh thờ ơ bảo: “Khả năng diễn xuất của hai người này quá gượng gạo, kỹ năng đọc lời thoại cũng bình thường. Nếu là người khác thì chỉ cần

liếc mắt một cái đã nhận ra trận cãi vã này rất sứt sẹo, cũng chỉ có Phong Lăng chưa từng thấy người khác diễn kịch mới không nhận ra sơ hở gì thôi. Cậu tìm diễn viên ở đâu vậy?”

Ở phía bên kia, “đôi tình nhân” đã sắp diễn trò xong thì đột nhiên nhận được phản hồi rằng ông chủ không hài lòng, sợ bị trừ tiền nên họ lại vội vàng xuôi theo đường cũ, vừa cãi nhau vừa quay trở về. Lúc đi ngang qua trước mặt Phong Lăng, cô gái còn không cẩn thận đụng trúng bữa sáng trong tay cô, vì vậy cô ấy quay đầu nhanh chóng xin lỗi Phong Lăng.

Phong Lăng: “... Không sao.”

Cô lùi về phía sau một bước, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Kết quả đôi tình nhân này bỗng nhiên xô xô đẩy đẩy nhau đến dưới tàng cây của một gốc cây nằm bên lề đường, người nam trực tiếp ép người nữ lên cây, kiềm đối phương giữa cánh tay và cái cây rồi thì thầm nói: “Em nói xem vì sao anh lại tức giận? Chính là bởi anh yêu em! Cũng vì yêu em cho nên mới muốn chịu trách nhiệm với mọi chuyện thay em, mong muốn gánh vác mọi gánh nặng thay em! Em cứ hiếu thắng mãi như vậy, chẳng lẽ là muốn cả đời lẻ loi tiếp tục không chỗ nương tựa hay sao? Anh bằng lòng làm chỗ dựa cho em, còn em thì sao? Lúc nào em mới có thể thả lỏng cả thể xác và tinh thần để anh có thể ôm em một cái tử tế đây?”

Đọc truyện chữ Full