TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1144: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (405)

Phong Lăng hệt như nghe thấy lệnh đặc xá mà lại thiếp đi ngay.

Hoặc có lẽ vừa rồi cô vốn chưa tỉnh, chỉ là trong giấc mơ cũng đang bị anh giày vò, nên cô mới cất tiếng xin tha theo bản năng.

Buổi trưa, rèm cửa trong phòng khép kín mít, hai người họ vẫn đang ngủ.

Chiếc điện thoại trong túi của Lệ Nam Hành đột nhiên rung lên không ngừng, ít nhất nó cũng đã rung lên liên tục suốt mười phút, bấy giờ người đàn ông mới mất kiên nhẫn vươn tay ra với lấy chiếc điện thoại, anh nhận cuộc gọi, để máy sát bên tai: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng làm phiền giấc ngủ của ông đây.”

Vì đã là ban ngày ban mặt mà vẫn còn nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Lệ Nam Hành nên người ở đầu dây bên kia ngẩn ra một lúc, sau đó nói: “Cậu Lệ, nhà họ Phong xảy ra chuyện rồi. Mấy ông cụ nhà ta đều đã bị gọi đi, từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy về.”

Nghe thấy ba từ nhà họ Phong, Lệ Nam Hành càng bực bội nói: “Nhà họ Phong xảy ra chuyện thì liên quan gì đến nhà họ Lệ? Sao các ông lại bị gọi đi?”

“Là chuyện của cô Cả nhà họ Phong, nghe nói hôm qua, cô ấy đã âm thầm về Trung Quốc, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại bị cảnh sát trục xuất ngay trong đêm. Tôi cũng chỉ là quản gia của nhà họ Lệ, nên không tiện hỏi nhiều xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều đúng là mấy ông cụ đã bị gọi đi từ sáng sớm. Nghe đâu cô Cả nhà họ Phong làm loạn, đòi tự sát trong nhà, vừa tự cắt cổ tay, vừa đập đầu vào tường, sự việc khá ầm ĩ…”

Tốc độ của cảnh sát đúng là nhanh thật, mới sáng ngày ra mà cô ta đã về đến nhà họ Phong, có thể thấy, tối qua cô ta vừa đến cục cảnh sát một cái là bị trục xuất về Mỹ ngay.

Nhưng nếu không vì danh tiếng của nhà họ Phong, phía cảnh sát cũng sẽ không dễ dàng thả người đi ngay như vậy, ít nhiều họ vẫn phải dùng danh tiếng của nhà họ, bằng không sự việc không thể nào kết thúc đơn giản như thế được.

Về nhà một cái là đòi tự sát, ép mấy ông cụ nhà họ Lệ phải đến tận nhà, nước cờ lấy tính mạng ra để uy hiếp này của Phong Minh Châu cũng hiểm thật. Có lẽ mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay về Mỹ này đã giúp cô ta vạch ra cho mình đường lui đâu vào đấy.

“Là ai bảo ông gọi cho tôi?” Lệ Nam Hành hỏi.

Quản gia của nhà họ Lệ vội vàng nói trong điện thoại: “Là cụ Lệ, nghe giọng nói của ba ông cụ khác trong điện thoại có vẻ cũng không được vui cho lắm. Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chuyện cô Cả nhà họ Phong tự sát là có liên quan đến cậu, bằng không mấy ông cụ cũng không tức giận như vậy, còn bảo tôi gọi điện cho cậu… bảo cậu về ngay lập tức …”

Lệ Nam Hành im lặng một hồi: “Tôi biết rồi.”

Dứt lời, anh lập tức cúp máy, ném chiếc điện thoại sang một bên, sau đó quay sang nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình say đến mức không biết trời trăng là gì. Anh cúi đầu hôn lên má và chóp mũi của cô, hôn một lúc xong, anh nói bên tai cô: “Anh có việc, tạm thời phải về Mỹ một chuyến, em cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, muốn về khách sạn Kim Đô dưỡng thương thì về, muốn ở lại đây tĩnh dưỡng thì ở. Anh sẽ để vài người ở lại đây, tránh lại có người đến quấy nhiễu. Mấy ngày tới, em đừng đi lung tung, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”

Trong lúc mơ mơ màng màng, Phong Lăng đã nghe thấy lời nói của anh, cô miễn cưỡng “ừm” một tiếng coi như trả lời nhưng vẫn nhắm mắt tiếp tục ngủ. Lúc người đàn ông vén chăn ra ngồi dậy, cô trở mình ngủ tiếp, như thể anh còn không quan trọng bằng chiếc giường.

Lệ Nam Hành ngoảnh lại nhìn cô gái đang ngủ rất say sưa, không hề lưu luyến gì khi anh sắp phải đi, nếu không bởi bây giờ mấy ông cụ đều đang ở nhà họ Phong, anh bắt buộc phải về để ổn định lại cục diện thì chỉ cần cho anh thêm hai tiếng đồng hồ nữa, kiểu gì anh cũng phải giày vò cho cô tỉnh lại, để cô biết rốt cuộc ai mới là người đàn ông của cô. Cô dám không coi anh ra gì thêm một lần nào nữa, anh sẽ cho cô biết tay!



Phong Lăng quả thật đã ngủ rất say, dù xảy ra động đất cũng chưa chắc đã có thể khiến cô tỉnh giấc.

Mãi đến hai tiếng đồng hồ sau, cô mới tỉnh dậy, trở mình một cái trên giường, cô chỉ cảm thấy người mình vô cùng nhức mỏi, vừa thầm oán tên cầm thú khốn kiếp nào kia, vừa chầm chậm cử động chân mình. Phong Lăng cảm thấy cảm giác nhức mỏi, sưng trướng đã đỡ hơn trước khá nhiều, bấy giờ cô mới nhìn sang phía giường trống không bên kia.

Cô nhớ anh nói có việc gấp, tạm thời phải về Mỹ một chuyến. Với phong cách làm việc từ trước tới nay của Lệ Nam Hành, nếu không phải thật sự có việc gấp, chắc chắn bây giờ anh vẫn sẽ nằm ì trên giường cô mà không chịu đi, trời có sập xuống cũng không đuổi anh đi được.

Cũng may là anh đi rồi, bằng không sau khi tỉnh lại, chắc chắn cô sẽ dùng gối đè cho anh tắc thở mới thôi.

Không thì chờ sau khi cô hồi sức lại, chắc chắn cô sẽ quyết đấu với anh một trận. Mấy “trận chiến” liên tiếp từ tối qua cho đến sáng hôm nay, vì cô là con gái nên từ đầu tới cuối đều ở thế hạ phong, bị anh bắt nạt tới mức khóc cũng vô dụng, cô càng khóc thì anh lại càng hăng hái, quả thật từ cầm thú chưa thể hình dung được một phần mười mức xấu xa của anh!

Rất lâu trước kia ở trong căn cứ XI, ngoài lúc nhất thời không kiềm chế được mà anh cứ ôm hôn cô hoặc sờ mó gì đó, ít nhất thì anh vẫn còn có chừng mực. Nhưng bây giờ người đàn ông này giống hệt như con quái thú bị nhốt trong tháp rồng cuối cùng cũng đã được thả tự do.

Phong Lăng nằm trên giường một lúc, dù cô vẫn còn thấy mệt muốn chết, nhưng cũng không ngủ thêm được nữa. Cô cố gắng ngồi dậy, xoa thắt lưng đau mỏi, sau đó cầm điện thoại lên xem, bấy giờ cô mới nhìn thấy tin nhắn mà Quý Noãn đã gửi cho mình từ nửa tiếng trước, cô ấy hỏi cô bây giờ có ở nhà hay không.

Cô kéo lên xem thì lại nhìn thấy một tin nhắn mà Lệ Nam Hành đã gửi cho cô ở sân bay từ một tiếng trước, cô mở ra xem thì là một cái icon hôn hít.

Phong Lăng: “…”

Cô không nhắn lại mà ném chiếc điện thoại xuống giường với vẻ mặt ghét bỏ, sau đó xuống giường, đi ra phòng khách tìm nước uống.

Khi dòng nước hơi lạnh rót vào cổ họng, trong đầu cô chợt vang lên mấy câu nói của người đàn ông.

Cô vợ nhỏ.

Nợ anh đêm động phòng hoa chúc của ba năm trước.

Ngày cuối cùng của ba năm.

Bàn tay cầm cốc nước của cô chợt cứng đờ.

Tính ra thì một ngày trước khi cô bị đuổi khỏi căn cứ năm đó, cũng chính là ngày thứ hai mà tin Lệ Nam Hành kết hôn với cô Phong nổi lên.

Trước một ngày của ba năm trước cũng chính là hôm nay, bởi vậy ngày cuối cùng của ba năm mà anh nói là có ý gì?

Cô không muốn bị anh gọi là vợ, nhưng anh vẫn gọi một cách rất hứng khởi, còn có ba năm và đêm động phòng hoa chúc gì đó nữa.

Kết hôn, cô Phong… cô Phong… Phong…

Vẻ mặt của Phong Lăng chợt cứng lại, nhà họ Phong có mấy cô con gái? Ngoài Phong Minh Châu ra, đâu còn người nào khác nữa, nhưng anh đã nói rất nhiều lần rằng mình không lấy Phong Minh Châu, hơn nữa còn nhiều lần nhấn mạnh là mình chưa hề lấy bất kỳ ai…

Vậy thì cái cô Phong này không tồn tại sao? Hay là cô ấy tồn tại theo một cách nào đó khác?

Vậy cô Phong khác đó không phải là…

Phong Lăng thấy hơi khó hiểu về chuyện này, cô cầm cốc nước đứng thất thần tại chỗ hồi lâu cũng chưa thể thông suốt, thậm chí càng nghĩ cô càng thấy trên đời này không thể có chuyện trùng hợp như vậy. Hơn nữa trong mắt của rất nhiều người, cô Hai nhà họ Phong… cô ấy… không phải đã mất từ lâu rồi sao?

Sao có thể…

Lúc Phong Lăng đang cầm cốc nước đứng ngẩn ra đó, cánh cửa bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ.

Cô đi mở cửa, kết quả thấy người đến lại là Quý Noãn.

Lúc mở cửa, Quý Noãn nhìn thấy cô, mí mắt cô ấy giật giật, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Phong Lăng có sắc mặt tiều tụy và không có chút sức lực nào như thế này: “Vết thương… của cô đỡ chút nào chưa? Cô thế này là lại bị bệnh hay là…”

Đọc truyện chữ Full