TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1164: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (425)

Lúc Lệ Nam Hành kéo Phong Lăng vào lều, thấy lúc đi đường cô không lảo đảo lắm, chẳng khác gì với lúc tỉnh táo. Nếu không phải bây giờ cô đang vô cùng nghe lời, anh thật sự sẽ nghi ngờ rằng căn bản cô không hề say.

Nhưng với tính cách của cô, khi tỉnh táo, chắc chắn sẽ không chịu nắm tay anh trước mặt mọi người lúc ở trong doanh trại, hơn nữa sau khi bị anh chọc tức vào mấy hôm trước, cô lại càng không thể dịu dàng hòa nhã với anh thế này.

Trước lúc sắp đi vào căn phòng nhỏ trong lều, Lệ Nam Hành nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, vừa đi vừa hỏi: “Phong Lăng, anh hỏi em một câu nhé.”

“Hỏi đi.”

“Em có thích anh không?”

“Có.”

Người đàn ông lập tức mừng ra mặt, tâm trạng vui tới mức sắp bay lên, anh cố nhịn cười, tiếp tục dắt cô đi vào trong, rồi lại hỏi tiếp: “Thích đến mức nào?”

“Rất thích.”

“Em đã bao giờ có cảm giác thích này với người đàn ông khác chưa?”

“Chưa bao giờ.”

“Nếu đã thích anh thì tại sao em cứ phải trốn tránh? Lại còn chẳng bao giờ tỏ thái độ tốt với anh?”

“Vì anh chẳng phải loại người tốt đẹp gì.”

“…???”

Lệ Nam Hành chợt nhìn cô, nếu không vì bây giờ Phong Lăng vẫn ngoan ngoãn để anh dắt tay đi, anh thật sự nghi ngờ cô căn bản không hề say chút nào.

Thấy ánh mắt cô vẫn hơi đờ đẫn, Lệ Nam Hành cố nén cơn kích động muốn cốc lên đầu cô, hỏi tiếp: “Sao anh lại không phải là người tốt đẹp? Anh thương em, yêu em như thế còn không đủ sao?”

Vì anh đột nhiên hỏi vậy nên Phong Lăng chợt dừng bước, cô quay sang, chăm chú nhìn anh một cách khác thường.

Thấy ánh mắt của cô tuy vẫn đăm đăm, nhưng lại vô cùng chăm chú, bị cô nhìn chằm chằm một lúc, Lệ Nam Hành vô thức thấy hơi chột dạ, dứt khoát tiếp tục đi lên trước.

Phong Lăng cũng đi theo anh.

Kết quả lúc đi đến trước cửa phòng cô, Lệ Nam Hành vừa định đẩy cửa đi vào, thì Phong Lăng đột nhiên nói: “Lão đại, phòng anh ở bên kia.”

Lệ Nam Hành ngoảnh lại nhìn cô, đã say thế này rồi mà vẫn biết phòng anh ở đâu?

“Ờ, anh đưa em vào, ngồi chơi một lát rồi về.” Anh đáp một câu rất đứng đắn nghiêm chỉnh.

Phong Lăng như nửa tin nửa ngờ nhìn anh, rõ ràng dù vẫn hơi ngờ vực, nhưng tạm thời cô đã mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể cứ nhìn anh như vậy, như thể không biết có nên để anh vào hay không.

Lệ Nam Hành vừa định mở cửa, Phong Lăng lại nói: “Lão đại, anh không thể vào đó được.”

“Sao anh lại không vào được?” Lệ Nam Hành cau mày, nhìn cô.

Phong Lăng cũng đáp lại một cách nghiêm chỉnh: “Anh không thể vào là không thể vào.”

“Ít ra cũng phải có một lý do chứ.”

Phong Lăng nhìn anh, nhìn một lúc lâu, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Anh vào phòng em, em sợ mình không kiềm chế được.”

Hả?

Không kiềm chế được?

Bốn chữ này đã thành công khiến Lệ Nam Hành quả quyết mở nắm đấm cửa phòng cô ra, anh cứ thể đẩy cửa, ý cười trong mắt như có như không, gương mặt trông vẫn có vẻ rất bình tĩnh và nghiêm chỉnh: “Không kiềm chế được gì cơ?”

“Chính là…” Phong Lăng chăm chú nhìn bàn tay đã mở cửa, lúc này trên gương mặt cô đột nhiên có vẻ hơi xoắn xuýt.

Mãi đến khi Lệ Nam Hành cứ thế bước vào, Phong Lăng đứng sững người ở đó một lúc rồi mới đi vào theo.

Ban nãy, cô còn nói không muốn cho anh vào phòng, kết quả sau khi cô đi vào theo, dường như lại tiện tay đóng cánh cửa sau lưng lại trong vô thức.

Nhìn động tác hoàn toàn theo thói quen này của cô, Lệ Nam Hành bình thản nhìn cô. Anh đứng trước mặt cô, dùng vẻ mặt vô cùng thuần khiết và giọng nói có vẻ rất bình thường gọi một tiếng: “Phong Lăng.”

Bởi người đàn ông đứng rất gần, lại bởi vóc dáng cao lớn của anh, nên Phong Lăng phải nghển cổ lên nhìn anh.

Người đàn ông cúi đầu xuống trước mặt cô nói khẽ: “Vừa nãy em nói không kiềm chế được gì cơ?”

Phong Lăng không lên tiếng mà chỉ nhìn anh.

Thấy cô đứng im bất động, cũng không biết là ngại nói ra hay suy nghĩ đang bị kẹt lại ở đâu đấy, người đàn ông thấy nhất định phải quý trọng lúc này, không thể để cô cứ rối rắm như vậy, anh dứt khoát giơ hai ngón tay lên trước mặt cô: “Mấy đây?”

Phong Lăng ngơ ngác chớp chớp đôi mắt: “Hai.”

Lúc Lệ Nam Hành vừa định nói trông cô vẫn bình thường, cô gái tóc ngắn trước mặt đột nhiên bước lên trước một bước đến gần anh, đồng thời bất chợt há miệng cắn lên hai ngón tay anh giơ lên.

Lệ Nam Hành: “…”

Không đau, rõ ràng là cô không muốn cắn quá mạnh nhưng cô đột nhiên cắn nhẹ anh một cái như vậy, đầu lưỡi của cô cũng không thể tránh khỏi việc chạm vào ngón tay anh, thoáng cái khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu.

Lệ Nam Hành không rút ngón tay ra, chỉ ngắm dáng vẻ cắn ngón tay mình của cô, giọng nói của anh trầm dần đi: “Say đến mức này rồi cơ à?”

“Không say.” Cô kiên quyết.

“Ờ, không say.” Người đàn ông muốn cười nhưng lại thôi.

Tác phong sau khi say rượu của Phong Lăng quả nhiên là không bình thường, xem ra sau này dù để cô uống rượu, cũng chỉ được uống ở nơi nào có anh thôi, tuyết đối không thể để người khác trông thấy dáng vẻ này của cô.

Sau khi uống say, Phong Lăng không hề có kiểu mượn rượu giả điên, cũng không vội đi ngủ ngay, mà chỉ giống như ý thức đã bị quẳng ra ngoài không gian. Nhìn có vẻ bình thường, nhưng ý thức lúc bình thường căn bản không biết đã bay đến nơi nao rồi, đúng là đáng yêu muốn chết. Anh thật sự không thể để người khác nhìn thấy, nếu không anh sợ sẽ không giữ được cô vợ nhỏ này mất.

Anh không thể để cô tiếp tục cắn ngón tay mình nữa, nhìn ánh mắt mơ màng và hành động cắn ngón tay anh của cô, người đàn ông cảm thấy thân dưới mình đã có sự biến đổi rõ rệt. Nhưng dẫu sao đây cũng không phải là một nơi thích hợp, một là cách âm không tốt, hơn nữa hai là vẫn chưa rõ tình hình của Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm, anh cũng không thể toàn tâm toàn ý làm những chuyện anh thích vào lúc này. Vả lại… chắc chu kỳ sinh lý của cô vẫn chưa hết, nói chung là vẫn phải nhịn thôi.

Lệ Nam Hành đột nhiên buông thõng tay xuống, trong miệng Phong Lăng trống không, nhưng cô cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ có điều ánh mắt cô có vẻ như hơi tiếc nuối nhìn anh, chân lùi lại một bước theo bản năng. Cô chớp chớp mắt, sau đó như có vẻ hơi tủi thân nói một câu: “Lệ lão đại, có phải em dữ lắm đúng không?”

Hờ, cũng hiểu rõ bản thân phết đấy nhỉ!

Lệ Nam Hành nhíu mày: “Không, em không dữ mà rất đáng yêu.”

Ánh mắt Phong Lăng mơ màng: “Đáng yêu chỗ nào?”

Cuối cùng Lệ Nam Hành không nhịn được nữa, nâng tay véo lên má cô: “Chỗ nào cũng đáng yêu hết, ngoài em ra, chắc cả đời anh đây cũng sẽ không thấy người phụ nữ nào đáng yêu nữa hết.”

Phong Lăng nhìn thẳng vào anh: “Ờ.”

“Ờ gì mà ờ?” Sau đó người đàn ông liếc mắt nhìn một vòng căn phòng của cô, ở đây không có kiểu phòng vệ sinh như ở khách sạn. Nếu bây giờ trong lúc ý thức mơ hồ, cô lại muốn đóng giả con trai đi vệ sinh đứng, chắc anh không thể nào lại làm như cô muốn được nữa.

Song lúc người đàn ông đang tò mò không biết lần này sau khi say rượu, rốt cuộc cô có làm gì nữa hay không thì đột nhiên cô gái trước mặt bước lên trước nửa bước, áp hẳn vào trong lòng anh. Giây phút người đàn ông ngớ ra cúi đầu xuống nhìn mình, Phong Lăng chợt nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên môi anh.

Lệ Nam Hành bất động, trong mũi đều là hơi thở xen lẫn mùi rượu của cô. Ban đầu ánh mắt anh ánh lên sự kinh ngạc, nhưng thoáng cái đã che giấu đi một cách hoàn hảo, anh chỉ nhìn vào cô gái hiếm khi đột ngột chủ động hôn mình thế này.

Đọc truyện chữ Full