TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1181: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (442)

Rõ ràng Lệ Nam Hành không hề muốn nghe điện thoại.

Nhưng không có ý muốn nghe điện thoại, chứng tỏ là thật sự có chuyện.

Ngay khi người đàn ông kéo cô đi qua cầu vượt, đang định quay lại khách sạn ngay bên cạnh trung tâm bách hóa, chiếc điện thoại của anh lại đổ chuông.

Lần này, Phong Lăng dừng hẳn lại, lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo khoác của anh ra. Thấy cuộc gọi từ trụ sở của căn cứ, cô lập tức trừng mắt nhìn Lệ Nam Hành: “Là trụ sở căn cứ gọi tới.”

Trụ sở căn cứ gọi trực tiếp vào điện thoại riêng của Lệ Nam Hành, trong tình huống này, chắc đến tám chín phần là có chuyện gì đó vô cùng cấp bách. Thường ngày, thái độ của anh đối với chuyện của căn cứ không hề giống với thái độ của anh đối với cô. Căn cứ XI là trọng trách mà anh phải gánh vác trên vai, rất hiếm khi anh hành động thiếu lý trí đến mức không thèm lo thế này.

Có thể thấy, anh “nhịn” đến phát điên lên rồi…

Lệ Nam Hành thấy cô nhìn chằm chằm anh, thở dài một tiếng, cầm lấy điện thoại, nghe máy bằng vẻ mặt rất khó coi. Sau khi đặt lên tai nghe được vài câu, anh lạnh lùng nói: “Biết rồi.”

Chỉ vỏn vẹn hai chữ, người đàn ông nhanh chóng cúp máy.

“Xảy ra chuyện gì à? Là A Phong gọi điện tới sao? Em thấy chiếc điện thoại này là ố riêng của anh. Anh ta vội vã gọi vào số riêng của anh, chắc chắn là có chuyện gấp.” Phong Lăng nói.

“Quân đội Mỹ đã biết chuyện xảy ra ở Campuchia, bọn họ muốn chĩa mũi nhọn vào mấy tên liều mạng trốn thoát nhưng bị bắt sống và cả mấy đứa trẻ vô tội bị liên lụy rồi bị nổ chết ở đấy để gây sự. Bao năm qua, bọn họ có thể tìm được một cơ hội để gây chuyện thì nhất định sẽ không bỏ qua. Em cho rằng bọn họ muốn làm gì, chính là nắm chắc cơ hội để đạp cho căn cứ XI một nhát, cho dù cú đạp đó có hóa công cốc đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.” Lệ Nam Hành lạnh lùng trách: “Đợi đến khi cảnh sát Mỹ cử quân cứu viện tới thì chẳng thấy bên quân đội có động tĩnh gì, giờ thấy chúng ta sống sót trở về nên nhân cơ hội anh không có trong căn cứ để đến gây sự.”

“Cho nên là?”

“Mọi người đều ở trong căn cứ, tạm thời A Phong vẫn có thể chống đỡ được, đợi anh về sẽ đích thân đáp trả lại họ.”

Nghe những lời này, lý trí của Phong Lăng cuối cùng cũng quay trở lại. Hai người cứ đứng bên đường, người và xe chạy qua chạy lại hối hả, họ đứng ở đó một lúc lâu. Phong Lăng rút tay mình ra khỏi tay anh: “Vậy anh về trước đi, em phải quay lại bệnh viện, cô Mặc còn đang đợi em.”

Anh lườm cô một cái: “Cô Mặc quan trọng hay anh quan trọng?”

“... Anh ghen với Quý Noãn? Nghiêm túc đấy chứ?”

“Rất nghiêm túc.” Anh nói chắc như đinh đóng cột. Trên con đường lớn dòng người qua lại tấp nập, cuối cùng cũng không còn tình cảnh anh lôi tay cô, ép buộc đặt xuống phía dưới của mình nữa, nhưng cô có thể nhìn thấy được ngọn lửa âm ỉ ẩn giấu trong đôi mắt anh.

Nhưng giờ không phải là lúc.

Hơn nữa trong căn cứ vẫn còn đám quân đội đang chờ ở đó để chuẩn bị cắn ngược lại anh. Nếu như chỉ là chuyện nhỏ, A Phong có thể tự mình giải quyết thì sẽ không gọi Lệ Nam Hành quay về. Giờ A Phong liên tục gọi tới thế này, chắc chắn kẻ đến lần này rất khó xử lý. Họ không thể ứng phó qua loa trong lúc chờ Lệ lão đại trở về được.

Nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu của anh vì miếng ăn sắp đến miệng rồi còn bay mất, giống y như con sói lớn suýt chút nữa thì cướp được miếng xương thì đột nhiên phát hiện trên miếng xương kia lại chẳng có tí thịt nào mà dựng thẳng cả hai tai lên.

Vừa rồi Phong Lăng thấy hơi xấu hổ và rung động, bây giờ đã dần dần bình tĩnh trở lại, phát hiện bản thân thoải mái hơn. Không biết bản thân cô nghĩ thế nào, chỉ là cô không muốn nhìn thấy một người đàn ông như Lệ Nam Hành lại để lộ ra ánh mắt thất vọng, không cam tâm. Cô bất ngờ dựa người vào vòng tay của anh, hôn nhẹ lên cằm anh, khẽ nói: “Em nợ lần này, đợi anh quay lại.”

Trong phút chốc, ánh mắt người đàn ông lóe lên, anh ôm chặt lấy eo của cô, cúi đầu nhìn: “Nợ?”

“...Vâng.”

Chớp mắt trong đôi mắt anh tràn ngập ý cười, anh định hôn một cái thật thắm thiết lên môi cô. Ngay khi định hôn, anh bỗng ngưng lại, nghĩ tới việc bị đám quân đội khốn nạn kia giội cho một gáo nước lạnh, tỉnh cả người, khó khăn lắm mới về lại được trạng thái này. Nếu như hôn cô lần nữa, đừng nói là quân đội, ngay cả ngọc hoàng đại đế có cho nổ căn cứ, anh cũng nhất định phải kéo cô vào trong khách sạn, mặc kệ hết.

Lệ Nam Hành nhanh chóng giơ tay lên, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Được, tạm thời sẽ để Quý Noãn mượn em vài ngày. Anh thấy khi mọi chuyện kết thúc chắc nên để em quay về thôi. Dù sao Hải Thành cũng không phải là nơi ở lâu dài.”

Lời trong ý ngoài đều có nghĩa là Hải Thành quá xa, Trung Quốc quá xa, vẫn là nên ở lại Los Angeles, ở bên cạnh anh là tốt nhất.

Phong Lăng biết bây giờ anh đang rất khó chịu nên cô không kích động anh, cũng không phản bác lại, chỉ nhẹ nhàng hôn lên cằm anh một cái: “Đi đi.” B

Đôi mắt của Lệ Nam Hành tối sầm lại, ai ngờ tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lúc này anh ngước mắt nhìn lên trời, trợn mắt, rút điện thoại ra lại nhìn thấy A Phong gọi tới, nhanh chóng quay người đi về chỗ dừng xe bên lề đường.

Phong Lăng được anh lái xe đưa đến bệnh viện. Khi xuống xe, người đàn ông đã bình tĩnh hơn nhiều. Vừa rồi trên xe cô cũng nghe được cuộc nói chuyện của anh với bên căn cứ. Từ giọng điệu và sự quyết đoán của anh có thể đoán ra được, những nhà cầm quyền bên quân đội tới căn cứ kiếm cớ gây chuyện e là sắp không giữ nổi bát cơm của mình nữa rồi.

Sau khi xuống xe, cô quay người lại nhìn chiếc xe lao như tên bắn trên đường, đột nhiên cảm thấy chiếc xe của Lệ Nam Hành còn chất chứa cả sự giận dữ.

...

Vết thương của Mặc Cảnh Thâm đã ổn định, nhưng mỗi ngày vẫn cần phải uống thuốc, nghỉ ngơi đúng giờ.

Trước khi Phong Lăng ra ngoài, Mặc Cảnh Thâm vẫn đang nghỉ ngơi. Sau khi cô trở về, thấy Quý Noãn vẫn đang ở trong phòng bệnh của anh ta, cô liền ngồi ngay ở băng ghế bên ngoài chờ cô ấy.

Bây giờ yên tĩnh lại, cô mới cẩn thận nghĩ về cuộc trò chuyện giữa Lệ Nam Hành và bà Phong ngày hôm nay.

Cô nghĩ đi nghĩ lại mãi mà vẫn không biết bản thân mình đã để lỡ điều gì. Khi bà Phong hỏi Lệ Nam Hành, rõ ràng là rất nghiêm túc, Lệ Nam Hành trả lời cũng rất thành thật.

Nhưng sự nghiêm túc này lại khiến cô nghĩ mãi không ra...

Bà Phong không hề để ý chút nào đến chuyện tình cảm giữa cô và Lệ Nam Hành sao?

Hôm nay, tinh thần của bà Phong có hơi kích động. Cho dù không quá muốn điều tra thân thế của mình nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được có một vài chuyện đang không đi theo hướng mà cô có thể kiểm soát được.

Ví dụ như mối quan hệ giữa cô và Lệ Nam Hành, thái độ của bà Phong sau khi biết được chuyện tình cảm của cô và anh...

Đang suy nghĩ, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Quý Noãn bước ra khỏi phòng.

Thấy Phong Lăng đang ngồi ở ngoài, Quý Noãn nhìn cô: “Lúc nãy, cô không ở bệnh viện mà đi đâu thế?”

Phong Lăng đang nghĩ đến chuyện của bà Phong, vì câu hỏi của Quý Noãn mà ngập ngừng một lúc rồi trả lời ngắn gọn: “Tôi xử lý chút chuyện riêng.”

Đọc truyện chữ Full