TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1183: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (444)

Tối qua, vết thương của anh Mặc bị viêm, một mình Quý Noãn ra khỏi phòng bệnh rồi đến chăm sóc anh ta, không nói với ai hết.

Sáng ngày hôm sau, lúc Phong Lăng biết chuyện này, anh Mặc đã ngủ, còn Quý Noãn vừa mới quay lại phòng bệnh.

Vết thương của anh Mặc bị viêm, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là tối qua hơi sốt. Quý Noãn cũng không thích xa anh Mặc, nhân cơ hội này mới có thể ở lại trong phòng bệnh của anh ta cả đêm, nếu không thì chắc chắn sẽ bị anh Mặc đuổi về nghỉ ngơi.

Chính bởi vì biết những điều này, Phong Lăng cũng không hỏi nhiều nữa.

Phong Lăng mua bữa sáng yêu thích về cho Quý Noãn, thấy sau khi Quý Noãn về phòng cũng không muốn ngủ, lại thấy cô ấy bởi vì thức khuya mà sắc mặt không tốt cho lắm, nhớ tới những thứ đã mua hôm qua, cô liền lấy ra luôn: "Cô Mặc, cô muốn đắp mặt nạ không?"

Quý Noãn đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nhưng không sao ngủ được. Hơn nữa gần đây Tô Tri Lam còn qua lại nhiều lần với bên bệnh viện, nên cô cũng lo lắng.

Kết quả lúc Phong Lăng mang bữa sáng tới gần giường, câu nói này đã khiến Quý Noãn mở mắt ra. Cô ngồi dậy, nhìn thấy thứ trong tay Phong Lăng thì đưa tay ra nhận lấy, rồi đặt đủ loại mặt nạ trong đó lên giường.

"Cô... mua thứ này làm gì?" Quý Noãn rất ngạc nhiên, không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ Phong Lăng khi đứng ở quầy chuyên bán mỹ phẩm dưỡng da.

"Gần đây cô cứ ở bệnh viện suốt, anh Mặc bị thương quá nặng, bình thường cô nói không sao, nhưng thực ra ngày nào cũng đau lòng đến mức không ngủ được. Tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, nghe nói lúc tình trạng da dẻ của phụ nữ không tốt thì phải thường xuyên đắp mặt nạ. Tôi chưa dùng thứ này bao giờ, không biết hãng nào tốt hơn, lúc ra ngoài mua đồ thì tiện mua vài cái trong cửa hàng luôn."

Quý Noãn nghe cô nói xong, tiện tay cầm vài cái mặt nạ trong đó lên, khóe miệng giật một cái.

Phong Lăng quả nhiên chưa từng dùng mỹ phẩm dưỡng da, càng chưa từng dùng mặt nạ.

Ngoài loại làm trắng cấp nước gì đó ra, ngay cả loại làm căng da xóa nếp nhăn cũng có. Hai người bọn cô mới ngoài hai mươi, collagen đầy mặt, cũng còn rất trẻ, nào phải dùng tới những thứ này?

"Cô chưa dùng bao giờ à?" Quý Noãn đột nhiên cười một cái, ngước mắt nhìn cô.

Phong Lăng vừa nhìn vào ánh mắt sáng rực của Quý Noãn thì đã hiểu ngay ý của cô ấy, nhanh chóng lùi về sau một bước: "Cô Mặc, những thứ này tôi mua cho một mình cô dùng thôi."

"Tôi cũng không dùng được nhiều như vậy." Quý Noãn cầm vài cái mặt nạ có hiệu quả cấp nước căn bản nhất lên, vẫy tay với cô: "Cô tới đây đi, đừng trốn xa như vậy, bây giờ cũng chẳng có gì làm, chúng ta cứ lo lắng chờ đợi ở trong bệnh viện thế này, còn không bằng đắp mặt nạ, dù sao cô cũng mua rồi."

Nhìn thấy biểu cảm một mực từ chối của Phong Lăng, Quý Noãn híp mắt cười: "Cô thật sự không định thử à? Dãi nắng dầm mưa trong căn cứ nhiều năm như vậy, mặc dù bản chất da cô cũng khá đẹp, nhưng vẫn khô hơn mấy cô chủ được nuôi trong nhà chút, cô đã mua nhiều thế này rồi thì thử chung với tôi đi."

Phong Lăng: "Hay là thôi đi, tôi chưa dùng thứ này bao giờ, với lại tôi cần da đẹp như vậy làm gì đâu.”

Quý Noãn lại cười: "Cô thật sự không xem mình là con gái à?"

Bởi vì lời nói này mà Phong Lăng hơi do dự, nghĩ tới ngày thường mình thật sự chẳng có chút nữ tính nào, rốt cuộc Lệ Nam Hành say đắm điều gì ở mình chứ?

Đã không muốn ở thế bị động nữa thì có phải cô cũng nên thử chấp nhận thay đổi một chút không?

Kiểu gì cũng phải xứng đáng với tình cảm của anh dành cho cô chứ.

"Tôi thật sự không giống phụ nữ sao?"

"Lúc soi gương, cô có thấy mình giống phụ nữ không?"

"Tôi rất ít khi soi gương."

Quý Noãn: "..."

Cuối cùng, Phong Lăng vẫn không thể nào làm trái lại lời Quý Noãn. Cô bị Quý Noãn cưỡng ép lôi vào buồng tắm trong phòng bệnh để rửa mặt. Nhân tiện Quý Noãn còn cầm một cọng dây thun màu đen, cột phần tóc mái ngắn trên trán Phong Lăng thành một chỏm cao cao, để trán và mặt cô đều lộ ra, rồi mới dạy cô dùng sữa rửa mặt tạo bọt như thế nào.

Hai người phụ nữ soi gương rửa mặt trong phòng tắm, xoa đều bọt trên mặt, sau khi rửa sạch bọt xong thì bóc mặt nạ ra rồi đắp lên mặt.

Mới đầu, ngay cả đắp như thế nào Phong Lăng cũng không biết, Quý Noãn dạy cô từng chút một, kết quả không ngờ rằng người phụ nữ cầm súng lên là có thể bắn cả thế giới này lại thua một miếng mặt nạ giấy.

Cuối cùng, sau khi bị Phong Lăng xé rách ba miếng mặt nạ, Quý Noãn cũng đắp được một miếng mặt nạ nguyên vẹn lên mặt cô.

Bệnh nhân đi qua đi lại ngoài phòng bệnh, không ai có thể nghĩ rằng bên trong có hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi mà đang làm cái gì đó.

Mấy phút sau A K tới gõ cửa, Quý Noãn đáp một tiếng. Phong Lăng mới đi ra khỏi phòng tắm. Lúc này cô vẫn chưa nhận ra có người sắp vào, vì vậy, khi có người đẩy cửa vào, Phong Lăng bất ngờ dừng lại.

A K đến tìm Phong Lăng, nhưng không ngờ mới đi vào đã nhìn thấy hai người họ...

Trên mặt nạ màu trắng có mấy cái lỗ, hai người phụ nữ gần như mở to mắt giống nhau, cùng nhìn chằm chằm về phía anh ta.

Quý Noãn thì còn đỡ, ai mà chả yêu thích cái đẹp, huống chi là cô Mặc danh giá nhất Hải Thành.

Nhưng Phong Lăng lại đang đắp mặt nạ, chuyện này khiến anh ta khá sốc!

Nhìn thứ trên mặt Phong Lăng, A K ngạc nhiên tới mức cằm sắp rớt xuống luôn, chuyện này quả thực còn kinh ngạc hơn cả lúc biết Phong Lăng là phụ nữ.

Phong Lăng vừa nhìn thấy biểu cảm này của anh ta liền đưa tay lên định lột thứ trên mặt xuống.

A K lại nhanh tay nhanh mắt, đột nhiên giơ điện thoại lên rồi chụp cô.

Tay Phong Lăng vừa giơ lên thì dừng lại: "Anh chụp tôi làm gì?"

"M* nó, tôi có thể nhìn thấy Phong Lăng đắp mặt nạ lúc còn sống rồi, tôi nhất định phải đưa bức ảnh này cho lão đại xem!" A K nói xong, quên luôn mục đích bản thân đến đây, một phút trước khi Phong Lăng xông lên túm lấy anh ta, anh ta đã mở cửa chuồn ra bên ngoài, cứ như là lòng bàn chân được bôi dầu vậy.

"A K, anh xóa hình đi!" Phong Lăng hơi đơ mặt, rồi đuổi theo A K ra ngoài.

Quý Noãn im lặng nhìn hai người vụt ra ngoài như cơn gió. Trước tiên chưa cần nói tới việc thân thủ của A K và Phong Lăng gần như nhau, việc Phong Lăng có thể đuổi kịp anh ta hay không còn là ẩn số, dù sao A K cũng là đàn ông, thân hình cao lớn chân dài lại còn rất linh hoạt. Nhưng Phong Lăng cứ đắp mặt nạ ra ngoài như vậy, định cho người của cả bệnh viện đều nhìn thấy à?

Phong Lăng đuổi theo rất nhanh, tất nhiên A K cũng chạy rất nhanh.

Giống như sợ bị cô đuổi kịp rồi đập điện thoại của anh ta vậy.

Vì nhu cầu tự vệ, A K chạy thẳng đến chỗ gần khu vực phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm. Đến trước cửa phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy Lệ lão đại đi ra, A K dừng bước ngay lập tức, rồi trốn sau lưng anh. Lại nhìn thấy Phong Lăng đang hùng hổ đuổi tới, anh ta cười khà khà một cách hả hê, dáng vẻ có lão đại bảo vệ nên không sợ chết, cực kỳ đắc ý.

Phong Lăng vốn nghĩ rằng Lệ Nam Hành phải bận đến chiều mới về, không ngờ anh lại về bệnh viện sớm như vậy, cô bỗng chốc dừng lại.

Đọc truyện chữ Full