TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1209: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (470)

Thấy Phong Lăng đã mệt lử tới mức đến cánh tay cũng không nhấc lên nổi, cứ thế buông thõng xuống hai bên người, cả người cô đều mềm nhũn, Lệ Nam Hành hôn lên trán cô, khàn giọng nói nhỏ: “Tối qua còn đau không?”

“…”

“Chắc không đau đâu nhỉ, cùng lắm thì chỉ đau họng thôi.” Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả vào tai cô, đến giọng nói nghe cũng ướt át: “Em đã kêu gào thành thế này, suốt đêm không ngủ cũng có thể quy về công lao của em rồi.”

Phong Lăng căn bản không biết rằng, một người bình thường luôn lạnh lùng như cô nhưng khi cô đỏ mặt dưới thân anh, không ngừng thở hổn hển, run rẩy, lúc thì nhíu chặt hàng lông mày, lúc thì không khống chế được phát ra những âm thanh đứt đoạn cố gắng kiềm chế, quả thực khiến anh không thể khống chế được bản thân.

Cô nhắm mắt bất động nhưng vành tai đã nóng bừng đỏ ửng vì câu nói của anh.

Thấy cô bị anh trêu đến mức căn bản không thể ngủ tiếp được, người đàn ông khẽ bật cười, nói bên tai cô: “Ban nãy anh tha cho em là vì em khóc dữ quá, nhưng như thế không có nghĩa là anh thật sự kết thúc rồi đâu.”

Nghe thấy lời nói này, Phong Lăng chợt mở choàng mắt, ánh mắt nửa mê nửa tỉnh mơ màng nhìn người đàn ông đúng là vẫn chưa thỏa mãn ở sau lưng mình. Cô vô thức muốn nhích người ra khỏi lòng anh, cô định nhích người lên trước từng chút để trốn, nhưng đã bị người đàn ông kéo một cái, ôm vào lòng không thể động đậy.

Cùng lúc đó, Lệ Nam Hành kéo tay cô hướng xuống phía dưới: “Anh tắm cho em xong là vẫn giữ nguyên trạng thái này đây, đều tại em hết đấy.”

Phong Lăng lập tức nổi giận, anh giày vò cô cả một đêm thế mà còn chưa thỏa mãn, cô bèn rút cái gối dưới đầu định đập anh: “Anh là cái đồ cầm thú! Em muốn ngủ! Anh mà còn không cho em ngủ là em sẽ bắn bỏ anh luôn đấy! Anh… ưm!”

Bàn tay cô bị người đàn ông nắm chặt, áp xuống nơi nào đó của anh. Phong Lăng nhất thời bị chặn miệng, thoáng một cái không thể cất tiếng để mắng được, chỉ thấy đỉnh đầu mình đang nóng hầm hập.

“Hết cách, thật sự anh nhịn quá lâu rồi, bao nhiêu năm rồi còn gì?” Qua khe hở của rèm cửa, người đàn ông tiếp tục hôn cô thật sâu, sau đó trượt xuống, lại hôn lên cần cổ đã đầy vết đỏ mờ ám của cô như say mê.

Sau khi hôn một lúc, dù Phong Lăng đã mệt đến mức sắp tê liệt, nhưng cô cũng không thể kiềm chế được nữa. Cả một đêm bị người đàn ông giày vò, cơ thể cô vẫn đang trong trạng thái nhạy cảm. Mệt thì mệt, nhưng đủ loại dư vị vẫn còn trên cơ thể, cô thể không chịu thêm bất cứ kích thích nào, dư âm của tình yêu trên giường lại trở nên mãnh liệt hơn.

Lúc đôi môi của hai người dán chặt không rời, Lệ Nam Hành nghe thấy Phong Lăng nói một câu rất khẽ, âm điệu vừa có vẻ khàn khàn mệt mỏi sau khi làm chuyện đó, vừa hơi xấu hổ, nói chung vẫn là giọng nói đầy cám dỗ khiến anh không thể khống chế ở trên giường: “Rốt cuộc phải làm thêm bao nhiêu lần nữa anh mới thỏa mãn… trời đã sáng rồi…”

Mấy chữ cuối cùng cô nói hình như còn hơi run rẩy, vì động tác người đàn ông đang vuốt ve cô dưới chăn, nên cơ thể cô run lên kịch liệt, sự ngại ngùng tiếp tục bao phủ cô.



Mười hai giờ trưa, chuông điện thoại của Lệ Nam Hành không ngừng reo lên, anh bực bội nhíu mày. Hai phút sau, Phong Lăng định tỉnh giấc, mở choàng mắt, anh ngồi dậy điều chỉnh điện thoại sang chế độ rung, đồng thời nhìn số gọi đến. Anh không nghe máy, mà ném chiếc điện thoại về lại đầu giường.

Phong Lăng đang ngủ vùi trong chiếc chăn mềm mại lộn xộn. Hiếm có khi nào một người có tính cảnh giác cao như Phong Lăng lại không bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, vậy mà giờ cô vẫn co người trong căn, ngủ say sưa.

Tối qua, Lệ Nam Hành không nhớ rốt cuộc hai người họ đã làm bao nhiêu lần. Anh chỉ nhìn vào chiếc thùng rác ở một vị trí cách đó không xa trong phòng, bên trong có để mấy cái bao cao su đã sử dụng, thậm chí ba chiếc bao cao su siêu mỏng 001 đã dùng hết sạch, anh còn mở thêm một hộp khác mà khách sạn chuẩn bị sẵn trong phòng tắm. Sáng nay, anh vần vò cô trong chăn một hồi, lại làm thêm hai lần, về sau hình như Phong Lăng đã gần như mê man, đến nỗi gào thét cũng không ra tiếng nữa, nhưng đôi má cô vẫn ửng hồng khiến người ta muốn tìm lại lý trí cũng không được, căn bản không thể nương tay…

Lệ Nam Hành dựa người lên đầu giường, vuốt ve trán của Phong Lăng.

Anh không nhớ đã nghe nói điều này ở đâu, có vài cô gái quá yếu ớt, đột nhiên trải qua một cuộc ân ái quá mãnh liệt, thậm chí còn có thể bị sốt và mắc vài chứng bệnh do quá mệt mỏi. Đương nhiên tình huống này rất ít, nhưng anh biết rất rõ, tối qua rốt cuộc anh đã giày vò cô tới mức nào, cho nên ít nhiều anh vẫn thấy hơi lo lắng cho sức khỏe của cô.

Nhưng nơi dưới bàn tay anh không nóng, thân nhiệt rất bình thường. Lúc này, anh không khỏi nhớ đến đêm trên núi tuyết ngày xưa là lần đầu tiên của cô, sau đó cô nằm trên giường ba ngày, không biết có phải lúc đó đã thật sự bị bệnh nặng hay không.

Bây giờ, dù cô đã có thể chịu đựng được nhưng lại ngủ rất say, như thể dù trời có sập xuống, miễn không rơi xuống người cô thì cô vẫn không nghe, không cảm thấy gì.

Lệ Nam Hành trông thấy cô vì động tác trong giấc mơ mà bất cẩn thò cánh tay ra khỏi mép chăn, dù gì thì bây giờ trời cũng lạnh, kể cả trong phòng khách sạn có điều hòa và lò sưởi, nhưng không khí vẫn hơi lạnh giá. Sợ cô bị lạnh tỉnh giấc, Lệ Nam Hành kéo chăn đắp lên người cô.

Trong giấc mơ, Phong Lăng theo bản năng ôm chặt chiếc chăn, cô ngủ say mà mặt đỏ ửng.

Trước lúc trời sáng, anh đã bế cô vào phòng tắm để tắm rửa. Nhưng sau đó khi lại làm thêm hai lần nữa, anh sợ tiếp tục tắm cho cô lại khiến mình bốc hỏa, sợ mình lại tiếp tục làm gì đó, nên anh dứt khoát không bế cô đi tắm rửa nữa. May là sau đó đều dùng bao cao su, nên cũng không có gì lộn xộn, bừa bãi cả.

Nhưng anh vẫn chưa yên tâm, để tránh việc lúc Phong Lăng ngủ dậy, thấy tình trạng trên người mình quá tệ mà nổi cáu với mình, người đàn ông nhẹ nhàng thò tay vào trong chăn, xoa nắn vào bên hông cô, sau đó tiếp tục trượt xuống dưới. Xác định mồ hồi toát trên người cô lúc sáng đã ráo hết và người cô bây giờ rất sạch sẽ, da dẻ trơn nhẵn, rất ăn

khớp với trạng thái ưa sạch sẽ bình thường của cô.

Song anh bình tĩnh sờ xuống phía dưới, nhưng sau khi sờ một lúc, anh lại véo mạnh lên hông cô. Lúc cúi xuống nhìn Phong Lăng dường như đã ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, anh liền hôn lên chóp mũi cô.

Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, nhưng là tiếng chuông điện thoại bàn nội bộ cạnh giường của khách sạn, chứ không phải là điện thoại của anh.

Lệ Nam Hành nghe máy, giọng nói lễ phép, khách sáo của nhân viên khách sạn vang lên, nguyên nhân là khách sạn đã chuẩn bị bữa trưa. Vì kiểm tra thấy sáng nay, hai người họ không đi ăn sáng nên muốn nhắc nhở họ ăn trưa đúng bữa, tránh để đói lả cả người.

Lệ Nam Hành lập tức đặt mấy món, anh vẫn nhớ Phong Lăng muốn ăn lẩu. Nồi lẩu mà hôm qua anh nấu ở đây hoàn toàn chỉ để ăn tạm cho kịp thời gian, hôm nay nhất định anh phải tìm cơ hội để cô ăn một bữa lẩu ngon ở một quán chuẩn vị của Los Angeles. Vì thế anh không gọi nhiều món cho bữa trưa ở khách sạn, đa phần đều là những món dễ tiêu hóa, tránh sau khi cô ngủ dậy, không ăn gì thì dạ dày sẽ khó chịu.

Nửa tiếng sau, chuông điện thoại lại vang lên, nhân viên khách sạn đã đẩy xe thức ăn đến trước cửa.

Lệ Nam Hành đứng dậy ra nhặt chiếc áo choàng tắm không nhớ rốt cuộc tối qua đã rơi dưới đất từ lúc nào mặc lên người, đi ra mở cửa. Sau khi anh đặt thì người của khách sạn mới làm bữa trưa, nên bây giờ vẫn còn nóng.

Đọc truyện chữ Full