TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1214: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (475)

Người đàn ông bật cười thành tiếng, thẳng thừng châm chọc cô gái nhỏ của mình: “Thế người suýt nữa bị tông chết ở bãi đậu xe là ai?”

Phong Lăng: “… Đấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, em nhất thời sơ suất, sau này em nhất định sẽ đề cao cảnh giác một trăm hai mươi phần trăm để không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Điểm này thì Lệ Nam Hành có thể khẳng định, chỉ cần Phong Lăng thật sự để ý, luôn giữ cảnh giác, chắc chắn không ai có thể đến gần và làm cô bị thương.

Lệ Nam Hành khẽ nói: “Cho nên lần này anh phải cảm ơn sự lơ là cảnh giác của em, bởi thế mới cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

Vẻ mặt của Phong Lăng không thay đổi: “Em mới là anh hùng.”

Lệ Nam Hành nhíu mày: “Thế anh là gì?”

Phong Lăng nhìn người đàn ông đang gối lên đùi mình, dù gương mặt anh hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn vô cùng đẹp trai. Cô đưa ngón tay vừa mát xa đầu xuống dưới cằm anh, hơi dùng sức nhéo cằm và má anh: “Anh là sắc lang.”

Đột nhiên bị một người luôn dè dặt trong chuyện tình cảm như Phong Lăng trêu chọc, người đàn ông chợt muốn ngồi dậy hôn cô. Nhưng trước khi anh hành động, Phong Lăng đã dùng sức tiếp tục xoa bóp đầu cho anh: “Không được động đậy!”

Lệ Nam Hành: “…”

Anh tiếp tục than thở, cười: “Vậy anh hùng nhỏ, nguyên liệu nấu lẩu anh mang về vẫn để trong xe chưa mang lên, em đã thấy đói chưa?”

Phong Lăng bị cảnh đâm xe của anh dọa cho sợ chết khiếp, làm gì còn quan tâm đến chuyện no đói nữa.

Phong Lăng nói nhỏ: “Em không đói, thi thoảng không ăn một, hai bữa cũng chẳng sao đâu.”

“Anh đói rồi.” Lúc nói ra những lời này, anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Lần này Phong Lăng hiểu ý rất nhanh, chỉ cần nhìn ánh mắt anh, thoáng cái cô đã hiểu từ “đói” của anh có nghĩa gì.

Tối qua, cô bị anh giày vò lâu như vậy, sáng sớm ngày ra còn bị vần vò thêm hai lần nữa, mà vẫn chưa khiến anh no hay sao?

Phong Lăng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng đặt lại đầu anh lên gối. Cô đứng dậy, đi lấy hoa quả trên bàn trà, cô lấy một quả quýt vừa bóc vỏ vừa quay về giường, sau đó tách múi quýt ra thì nhét vào miệng của người đàn ông: “Đói thì anh ăn hoa quả trước đi.”

Một trong những loại hoa quả mà bình thường Lệ Nam Hành ghét ăn nhất chính là quýt, bị cô đột ngột “đút” một miếng vào miệng thế này, thoáng cái, vị chua đã khiến anh nhăn nhó. Anh cố nhịn rồi miễn cưỡng nuốt xuống, sau đó lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh ngồi ăn quýt của Phong Lăng, tâm phục khẩu phục nói: “Chua thế mà em cũng ăn được, ai không biết còn tưởng em có bầu rồi đấy.”

Phong Lăng lườm anh một cái, vì câu nói của anh, mà cô chợt vô thức nhìn vào đống bao cao su đã sử dụng trong thùng rác. Chẳng mấy chốc, cô đã ăn hết mấy múi quýt còn lại, rồi nói: “Không chua lắm đâu, anh thấy chua là vì anh ghét ăn loại quả này, cho nên thần kinh cảm giác mới phóng đại lên, hơi chua một tẹo đã cảm thấy rất chua, thật ra thì cũng khá ngọt đấy.”

“Vậy à?” Người đàn ông biết điều nằm yên ở đó, có vẻ như chỉ hơi cử động một chút là đầu sẽ đau, vì vậy anh không động đậy gì nữa, nhỏ giọng hỏi: “Ngọt thế nào?”

Phong Lăng đi qua, đắp chăn lên người cho anh, kết quả người đàn ông chợt giở mánh cũ kéo đầu cô xuống: “Nào, cho anh thử một miếng.”

Giây phút suýt nữa bị anh hôn trúng, Phong Lăng nhanh chóng đè cái đầu đang sáp lại gần của đối phương xuống nhưng cô vẫn hành động cẩn thận để tránh tăng thêm cảm giác khó chịu vì bị chấn động não của anh. Sau khi nằm nghỉ một lúc lâu, chắc anh đã đỡ hơn nhiều, bởi cô thấy sắc mặt cũng không còn tái nhợt như ban nãy nữa.

May mà vết thương của Lệ Nam Hành không nghiêm trọng, nếu không thì bây giờ, Phong Lăng cũng chẳng có tâm trạng mà ngồi đây cười đùa với anh.

Mấy phút sau, chuông điện thoại bàn trong phòng vang lên, Phong Lăng đi nghe máy, là cảnh sát gọi tới. Sau khi tường thuật cặn kẽ lại sự việc, cảnh sát lại hỏi cô có mâu thuẫn với ai hay có manh mối gì khác có thể nói không. Trong tay Phong Lăng không có chứng cứ gì, cũng không thể cứ thế nói ra đối tượng tình nghi, nên chỉ nói qua về tình huống cô nhìn thấy lúc ấy và tin nhắn nhận được. Cô cũng nói cho cảnh sát biết số điện thoại gửi tin nhắn đến, sau đó cúp máy.

Cô nghe cuộc gọi này chừng mười phút, lúc ngoảnh đầu lại thì thấy Lệ Nam Hành nhắm mắt như đã ngủ rồi.

Đúng là bác sĩ có nói chấn động não cần ngủ và nghỉ ngơi nhiều. Hơn nữa dù người đàn ông này có thể lực tốt đến mấy thì cả tối hôm qua và sáng nay, anh đều thức trắng, sau đó lại đi ra ngoài, nên chắc cũng chưa nghỉ ngơi tử tế. Bây giờ anh có thể ngủ một lúc cũng tốt.

Cô vừa định quay người đi ra khỏi phòng ngủ thì người đàn ông đang nhắm mắt trên giường bỗng lên tiếng: “Em ngoan ngoãn ở trong phòng, không được ra ngoài đi lung tung. Đợi ngày mai, tuyết trên đường được dọn sạch thì chúng ta về căn cứ, không lỡ mất tiến trình huấn luyện của đội huấn luyện thanh niên đâu.”

“Ừm.” Phong Lăng đáp một tiếng, thật ra cán cân trong lòng cô bây giờ đã hơi nghiêng về phía Lệ Nam Hành, lính mới trong căn cứ cô có thể tạm thời giao cho Hàn Kình trông coi một, hai ngày.

Nhưng vết thương của Lệ Nam Hành không nặng, không cần phiền đến người khác, cô cũng không nhiều lời, chỉ đáp: “Em đi nấu chút gì đó ăn, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Đột nhiên đau ốm được Phong Lăng chăm sóc, Lệ Nam Hành không nói gì nữa, nhưng lại hờ hững cong môi, rõ ràng tâm trạng của anh khá tốt.

Phong Lăng đứng ngắm tuyết rơi trước cửa sổ sát đất như tối qua.

Theo tình hình mà người phía cảnh sát tiết lộ trong điện thoại ban nãy, lão ma men đó thật sự đã uống rượu. Dù ông ta ý thức được việc mình đã làm nhưng tư duy và cách nói chuyện vẫn không tỉnh táo cho lắm, phải đợi nồng độ cồn trong cơ thể tiêu hết, mới thẩm vấn lại sau. Còn người lái xe, từ lúc được đưa đi thì luôn nằm trong phòng điều trị, hình như vẫn đang thoi thóp, chưa tỉnh lại.

Nhưng phía cảnh sát đã tra ra được thân phận của người lái xe đó, ông ta là một tài xế lái taxi ở Los Angeles. Ông ta bắt đầu vướng vào cờ bạc từ tháng trước, nợ hơn một triệu đô, vợ ông ta trong lúc tức giận đã bế con đi. Đây là tình hình gia đình mà phía cảnh sát điều tra được về người đó, còn trong tài khoản ngân hàng đứng tên ông ta, ba ngày trước đã nhận được hai triệu đô từ một tài khoản nặc danh.

Dù ngân hàng có trách nhiệm phối hợp điều tra với phía cảnh sát, dốc toàn lực thì cũng có thể tra ra tài khoản bí mật đó là của ai. Nhưng một vài ngân hàng đặc biệt của Los Angeles lại có dịch vụ riêng với những khách hàng cao cấp hay chính là những khách hàng cấp VVVIP thì có thể ẩn tên cho bọn họ. Trong tình huống này, muốn điều tra ra được thì rất khó, bởi hình thức ẩn tên khách hàng này thì đến hệ thống của ngân hàng cũng không thể tra ra được. Đây chính là đãi ngộ mà ngân hàng dành cho khách hàng cấp VVVIP, cũng có thể coi là một chỗ sơ hở, cho nên không thể tra ra.

Phong Lăng thật sự không thể nghĩ ra nổi mấy người muốn hại chết mình, ngoài những người cô đắc tội lúc làm nhiệm vụ ngày trước ra thì hình như thật sự không có ai nữa.

Nhưng nếu là những người cô đã từng giao thủ khi làm nhiệm vụ thì chắc chắn không thể hành động đơn giản như thế này được. Những người đó đã quen với bạo lực và máu tanh, khi hành sự luôn tàn nhẫn và không thể để lộ dấu vết.

Người có thể nhận được đãi ngộ đặc biệt như này ở ngân hàng…

Cô cầm điện thoại lên, mở khóa album ảnh bên trong ra, sau đó trầm tư nhìn bức ảnh mình ghép miếng ngọc bội xuống chiếc vòng ngọc tròn gần như là vừa khít như có điều suy nghĩ.

Đọc truyện chữ Full