TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1267: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (527)

Phong Lăng đã gạt chốt an toàn, chỉ cần cô cong nhẹ ngón tay là đã có thể tiễn Phong Minh Châu đi gặp cha mẹ mình.

Trong mắt Phong Minh Châu ngập tràn sợ hãi.

Cô ta biết mình tiêu đời rồi.

Nhưng khi thật sự đối mặt với một người phụ nữ giống như Diêm Vương này, cảm nhận được sự lạnh lẽo của khẩu súng đang kề sát vào đầu mình, nỗi sợ hãi bị bắn chết bất cứ lúc nào lại bủa vây lấy cô ta. Cơ thể Phong Minh Châu run rẩy dữ dội, không dám tin mà nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Phong Lăng: "Cô… Cô muốn giết người ở một nơi công cộng như sân bay sao? Phong Lăng, sao cô có thể to gan như vậy..."

"Cô dám phóng hỏa đốt rừng thì hẳn là đã từng điều tra chuyện hồi nhỏ của tôi rồi. Một người lớn lên nhờ sữa sói như tôi sao lại có nhân tính được? Có thể cho cô sống tới ngày hôm nay là bởi vì tôi chưa từng để cô vào mắt." Giọng điệu của Phong Lăng rất thờ ơ, còn khẩu súng trong tay cô lại lạnh lẽo giống như giọng nói khiến người ta không rét mà run của cô: "Cô phóng hỏa đốt rừng hại chết cha mẹ ruột, nhà họ Phong đã không thể là chỗ dựa vững chắc cho cô nữa rồi, cảnh sát và căn cứ XI cũng đều sẽ không tha cho cô. Đặc biệt là tôi, cho dù tôi bắn chết cô ngay tại đây thì lúc trở về, hình phạt nặng nhất cũng chỉ phải viết thêm một bản thú tội mà thôi, cũng chẳng phiền phức gì cả, cô nghĩ rằng tôi không dám à?"

Tuy tiếp xúc với Phong Lăng đã lâu, cũng biết hình như ở trong căn cứ XI, Phong Lăng là một nhân vật rất lợi hại, thế nhưng từ trước đến nay Phong Lăng vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ thản nhiên không tranh với đời, thậm chí còn chẳng có tâm tư đi tranh giành với người khác.

Đây là lần đầu tiên Phong Minh Châu cảm nhận được sát ý đến từ Phong Lăng.

Thật sự rất đáng sợ.

"Cô không thể giết tôi!" Phong Minh Châu cố gắng đè nỗi sự hãi trong đáy mắt xuống, nhìn cô chằm chằm: "Tôi là chị gái của cô… Cô không thể ra tay với tôi... Bây giờ nhà họ Phong đã rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng rồi, cô xuống tay với tôi, cô có nghĩ tới ông bà nội không? Liệu bọn họ có thể chịu được đả kích này không… Cô… A!"

Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị Phong Lăng tát một cái ngã nhào xuống đất, Phong Lăng ra tay cực kỳ mạnh, đến mức khóe miệng Phong Minh Châu cũng bị rách ra, có vết máu lờ mờ ở khóe môi. Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần sau cơn choáng nặng này, rồi lại không dám tin mà đảo mắt nhìn về khẩu súng trong tay Phong Lăng.

Họng súng vẫn nhắm về phía Phong Minh Châu, có điều, Phong Lăng đã lùi lại một bước, dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống đối phương.

Phong Minh Châu nhìn họng súng đen ngòm, rùng mình một cái.

"Tôi muốn giết cô nhưng cha mẹ bị cô đích thân hại chết chỉ vừa mới xuống suối vàng, cần được yên tĩnh. dường như bọn họ cũng không mong gặp được cô sớm như vậy." Phong Lăng thản nhiên nói tiếp: "Nếu tôi muốn báo thù thì sẽ có vô vàn cách có thể khiến cho cô sống không bằng chết. Phong Minh Châu, đừng để mặt khát máu đen tối luôn ẩn sâu trong tôi xuất hiện, bằng không những chuyện như cắn nuốt từng miếng thịt của cô, rồi phanh thây thành hơn nghìn mảnh ném vào vào núi sâu rừng hoang, tôi cũng có thể làm được đấy."

"Cô!!!" Phong Minh Châu không ngờ cô lại có thể nói ra những lời khát máu đáng sợ đến vậy, khuôn mặt trắng bệch tái mét, hai mắt ngập tràn sợ hãi.

Phong Lăng lạnh lùng híp mắt lại, họng súng vẫn chĩa vào đầu cô ta, cười nhạt: "Cần tôi nhắc nhở cô một lần nữa không? Tôi là người uống sữa của sói mà lớn lên đấy."

Phong Minh Châu run lên trước ánh mắt tàn nhẫn của cô.

"Từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại, trong mắt tôi, cô chẳng qua chỉ là một con mồi có thể bị xé nát bất cứ lúc nào. Tôi không động đến cô, thứ nhất là vì cô là người của nhà họ Phong, thứ hai là tôi chưa từng nghĩ được rằng có người sẽ ngu ngốc đến mức đi hại chết cả cha mẹ ruột của mình. Nếu như cô đủ thông minh thì còn may, ít nhất cô sẽ không hại người hại mình, nhưng tiếc là cô lại ngu ngốc đến mức đáng chết thế này." Phong Lăng thờ ơ nhìn vẻ mặt sợ hãi của đối phương: "Phong Minh Châu, cô thật sự muốn nếm thử mùi vị bị người ta xé nát!"

"Không!" Phong Minh Châu thở dốc, đột nhiên muốn bò dậy, nhưng khi mới vừa đứng lên thì cô ta lại bị Phong Lăng đá cho ngã xuống, đầu đập mạnh vào mặt ghế nghỉ không có ai ngồi ở bên cạnh. Cô ta nằm trên đất, run rẩy hồi lâu, sau đó co quắp rồi miễn cưỡng ngồi dậy, trông vô cùng thê thảm.

Phong Minh Châu thận trọng nhìn khẩu súng trong tay Phong Lăng.

Nhìn ra sự sợ hãi và lo ngại trong mắt cô ta, ánh mắt Phong Lăng vẫn lạnh lùng như cũ: "Yên tâm, đây là súng giảm thanh, cho dù tôi có giết cô ở đây thì cũng chẳng có mấy người nghe thấy đâu."

Phong Minh Châu run lên, cẩn thận dò xét các thành viên của căn cứ XI đứng xung quanh với gương mặt lạnh lùng.

Rõ ràng, nếu như Phong Lăng thật sự muốn giết người, những người này sẽ bao vây xung quanh cô ta khiến cô ta không thể đột phá vòng vây.

Cô ta rụt cổ lại, chật vật ngồi dựa vào sàn nhà. Bất chợt, trong không khí truyền đến hai tiếng trầm đục rất nhỏ, gần như không nghe rõ. Phong Minh Châu vẫn chưa hiểu chuyên gì đang xảy ra, chỉ nhìn thấy khẩu súng trong tay Phong Lăng có hai đóm lửa nhỏ chói mắt, dọa cô ta tới mức trái tim cũng nhảy lên cổ họng, cơ thể run rẩy kịch liệt. Hai phát đạn bắn ra từ súng giảm thanh, nhưng chỉ bắn vào ghế ngồi ở sau lưng cô ta, chính xác đến nỗi, có thể bắn trúng chỗ tựa lưng bằng kim loại phía sau mà cũng không làm hỏng ghế. Viên đạn va chạm với chỗ tựa lưng bằng kim loại rồi bắn ngược trở về, sau đó lướt qua bả vai Phong Minh Châu, dù không bị viên đạn bắn trúng, nhưng cô ta cũng thấy da thịt đau buốt.

"Cô muốn chết như thế nào?" Giọng Phong Lăng thản nhiên, ánh mắt không hề có độ ấm, cô cứ đứng ở nơi đó nhìn cô ta như vậy, sau khi lấy khẩu súng giảm thanh kia ra, cô không có ý định muốn thu về nữa.

Sắc mặt Phong Minh Châu trắng bệch, cô ta muốn vịn vào lưng ghế dựa ở phía sau để đứng lên, nhưng cố gắng hồi lâu cũng không thể đứng dậy được. Ánh mắt thẫn thờ nhìn Phong Lăng, vất vả lắm mới đứng được lên, nhưng Phong Lăng lại bóp cò bắn trúng chỗ dưới chân cô ta.

"A!" Cô ta bị dọa tới mức lại ngã ngồi xuống đất, cảm thấy viên đạn kia sượt sát qua chân mình, chỉ cần cô ta dám di chuyển dù chỉ là một tí ti thôi thì viên đạn của Phong Lăng nhất định sẽ găm thẳng vào người cô ta.

"Phong Lăng, rốt cuộc cô muốn làm gì..." Phong Minh Châu cứng người ngồi trên mặt đất một lúc lâu, cuối cùng dường như bị ép đến phát điên, ánh mắt vô hồn nhìn cô: "Sao nào? Người trước giờ chưa từng có ý định trở về nhận người thân như cô giờ lại muốn trả thù cho cha mẹ mình à? Cô có tư cách gì mà báo thù cho bọn họ? Cô tưởng rằng mình là ai, cô nghĩ tôi thật sự sợ cô... A!"

Lại một phát súng nữa, lần này viên đạn chính xác sượt qua tai, để lại một vết máu nóng rực bên tai Phong Minh Châu. Viên đạn bắn vào ghế dựa bằng kim loại sau lưng, phát ra một tiếng "keng" trong trẻo, làm Phong Minh Châu hoảng sợ tới mức tất cả những lời nói kích thích bồng bột đã đến bên miệng đều bị nghẹn lại.

Đọc truyện chữ Full