TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1285: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (545)

Một tên thành viên của băng cướp Tokyo lập tức gào lên một câu ở phía sau Phong Lăng như thể đang mượn thế ra oai, nghe ngôn ngữ vừa giống tiếng Trung vừa giống tiếng Nhật, hai ngôn ngữ hòa trộn lại với nhau, tạo thành thứ ngôn ngữ chẳng ai nghe hiểu gì.

Nhưng bọn chúng tin rằng dẫu trong số người ở đây, chẳng có ai có thể nghe hiểu được, cứ giả vờ nói vài câu giống tiếng Trung cho họ nghe là được rồi. Tên đó lập tức lại gào lên mấy câu nữa, trong đó thật sự vẫn xen lẫn vài câu có thể nghe ra được. Ví dụ như, hắn dùng tiếng Trung gào lên rằng “Có muốn sống không?”, “Ông mày có thể để mày sống”, “Nôn tiền ra đây!”, “Đừng có giả câm giả điếc với tao!”…

Phong Lăng hờ hững nhìn người đang cầm súng ở sau lưng mình, đột nhiên cô cong môi như có như không, khẽ nói một câu.

Dù giọng nói của cô khá nhỏ nhưng ở đây không phải không có ai biết tiếng Trung. Ở những thành phố lớn hay những con phố sầm uất của nước ngoài chẳng bao giờ thiếu người Trung Quốc. Có một, hai người nghe thấy Phong Lăng dùng tiếng Trung chửi tên cướp đó một câu, cô mắng chúng là đám trộm cướp Tokyo. Nghe thấy vậy, bọn họ đều nhìn cô bằng vẻ mặt ngạc nhiên.

Nhưng tên cướp Tokyo đó lại không hiểu câu mắng chửi của Phong Lăng, hắn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt hơi khó hiểu, sau đó hắn lại nói với giọng tiếng Trung không mấy lưu loát, hỏi: “Mày là người Trung Quốc?”

Phong Lăng mỉm cười hờ hững, nụ cười của cô trông có vẻ như rất vô hại. Đặc biệt là bây giờ, cô còn để tóc dài, đồ mặc trên người còn là một trong những bộ đồ mà Quý Noãn đã ép cô mua lúc trước. Dáng vẻ hiện tại Phong Lăng trông rất nữ tính khiến người ta cảm thấy có lẽ cô chỉ là một cô gái trẻ tuổi trói gà không chặt mà thôi.

Cô không trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ nói rành mạch từng câu từng chữ: “Ngay cả một câu tiếng Trung hẳn hoi cũng không biết nói mà đám cặn bã chúng mày còn dám đóng giả làm người của một đất nước ngàn năm như chúng tao.”

Băng cướp Tokyo không hiểu ý trong câu nói của Phong Lăng cho lắm, nhưng chúng có thể nhận ra là hình như cô không hề sợ hãi bọn chúng. Bọn chúng bực dọc, lạnh lùng nhìn về phía Phong Lăng, khi thấy mấy người ở trong hiệu sách đều tập trung chú ý vào cô gái trẻ này, mấy người đứng cách cửa trước và sau khá gần đang bắt đầu có ý định lén chạy ra ngoài.

Kết quả là lúc họ vừa định trốn ra ngoài thì đã bị chặn lại, tiếng súng lại tiếp tục vang lên, phát súng bắn lên trên trần nhà “đoàng” một tiếng, thoáng cái tiếng la hét lại vang lên bốn phía.

Trong giây phút nhốn nháo này, Phong Lăng bất ngờ cầm lấy khẩu súng đang dí sát lên thắt lưng của mình. Sau đó, cô dùng tốc độ mà người phía sau căn bản không phản ứng lại kịp, dùng một tay đoạt lấy khẩu súng. Một tay khác của cô với lấy chiếc bình thủy tinh trong suốt cắm cây xanh ở phía trên giá sách sau lưng, đập mạnh vào đầu một tên khác ở vị trí cách mình khá gần. Đồng thời, cô đá người phía sau lăn một vòng, sau đó cô nhanh nhẹn xoay người, cũng đoạt lấy khẩu súng trong tay người vừa bị mình dùng bình thủy tinh đập vào đầu ngã lăn ra đất.

Hai tay hai súng, không cần lo không có đạn nữa. Cô xoay hai khẩu súng trong tay rất ngầu, sau đó lạnh lùng bắn hai tên nằm dưới đất rên rỉ, mỗi tên một phát vào cổ tay, khiến bọn chúng mất hết khả năng chiến đấu.

Chẳng qua cũng chỉ là vài tên cướp có súng thôi. Giây phút những tên cướp Tokyo khác phản ứng lại, chĩa súng về phía Phong Lăng, cô chẳng nói chẳng rằng bất ngờ đá giá sách ở gần nhất về phía trước, cùng lúc chặn hết những viên đạn đang bắn về phía mình, cô còn tránh được họng súng của những tên đó. Dưới sự che đỡ của giá sách, cô thò tay ra ngoài nổ thêm một phát súng, bắn trúng vào tên đứng đầu tiên.

Những người đang bị uy hiếp trong hiệu sách nhất thời không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Cô gái trông trẻ trung, xinh đẹp ban nãy… lại có bản lĩnh giỏi đến vậy sao? Cô ấy còn có thể chống lại đám cướp bóc có súng đông như thế này ư?

Đến một cô gái trẻ còn biết đấu tranh, vài người đàn ông trong hiệu sách nhất thời cũng vô thức nhanh chóng nghĩ cách để trốn sau các giá sách khác. Đồng thời, không ngừng cầm các quyển sách dày nặng lên ném về phía đám cướp. Họ cũng muốn giúp Phong Lăng một tay, nhưng trên tất cả là đang cố gắng cứu bản thân mình.

Nhân lúc những cuốn sách đó bay loạn xạ làm rối tầm nhìn của đám người kia, Phong Lăng đột nhiên giơ tiếp một khẩu súng khác lên. Cô nổ một phát súng xuống dưới chân của người đang xông từ bên cạnh tới, sau đó chĩa súng lên trán hắn. Cô lạnh lùng nhìn đối phương, khi hắn hoảng sợ đến mức nhất thời không dám bước lên trước nữa, Phong Lăng đột nhiên đá tên đã nằm dưới đất từ lâu, nhưng lại đang có ý định thò tay kéo lấy chân cô. Tiếp theo, cô bất ngờ bật người về phía trước, dùng khuỷu tay, đầu gối, cẳng chân và chân đánh đấm mọi phía, đánh trúng tất cả mấy tên xung quanh đó. Khi cướp được toàn bộ súng của bọn chúng, cô đã ném mấy khẩu súng ấy xuống bể cá ở góc hiệu sách. Lúc mấy tên cướp có thân thủ khá tốt đó định xông tới khống chế cô, cùng lúc đó, cô đã dùng báng súng trong tay đập mạnh vào sau gáy chúng. Chiêu thức chiến đấu giáp lá cà thế này chưa chưa bao giờ bị lãng quên trong đầu cô, chẳng qua chỉ là vài tên cướp thôi. Chớp mắt chúng đã nằm la liệt dưới đất, đau đớn kêu gào, luôn mồm chửi rủa, ngôn ngữ phát ra đều là tiếng Nhật của bọn chúng.

Vừa nghe thấy câu nói của bọn chúng, những người có mặt ở hiện trường thoáng cái hiểu ra. Hóa ra đám người này mạo danh người Trung Quốc. Rõ ràng bọn chúng là băng cướp Tokyo trong lời đồn, vậy mà còn xấu xa đến độ dám giả mạo là người Trung Quốc để cướp bóc, gây chuyện thị phi ở nước ngoài!

“Mày… rốt cuộc mày là ai?” Một trong số các tên cướp Tokyo suýt bị Phong Lăng đạp gãy cổ tay ban nãy, đang nằm đau đớn co giật dưới đất, hắn ta chật vật hỏi cô.

Phong Lăng cúi xuống, lạnh lùng nhìn hắn. Cô không trả lời mà ném nốt khẩu súng cuối cùng trong tay vào trong bể cá ở góc phòng, sau đó quay người rời đi.

Ban nãy, cô không tìm thấy quyển sách mà mình cần, nhưng cô đã ghi nhớ tên cuốn sách đã thu hút mình trước đó rồi. Cô muốn chuyển sang một hiệu sách khác để mua, tranh thủ ngày cuối tuần để đọc và học hỏi.

Tiếng kêu than sau lưng cô không ngừng vang lên, bên ngoài đã có tiếng còi xe cảnh sát đến gần. Phong Lăng không ngoảnh đầu lại, cô đi ra ngoài thông qua cánh cửa bên trong trung tâm thương mại. Ở trước cửa vẫn còn hai tên cướp Tokyo không có súng đang trừng mắt nhìn cô. Cô cũng thờ ơ, lạnh lùng nhìn bọn chúng, cuối cùng hai tên đó cũng không dám cản đường Phong Lăng. Trước ánh nhìn của cô, chúng mau chóng quay mặt đi, vội vàng chạy vào trong, định đỡ đồng bọn của mình dậy để nhanh chóng chạy trốn.

Phong Lăng không để ý đến chuyện ở phía sau lưng mình nữa, dù cảnh sát London có xử lý vụ việc thế nào thì cũng không liên quan đến cô. Dẫu sao thì hành vi của cô cùng chỉ là tự vệ thôi, hơn nữa cô không giết người. Mấy người đó nằm thành một đống, đủ để cảnh sát bận rộn rồi, không ai còn có thời giờ để dây dưa với cô đâu.

Kết quả là cô vừa bước vào trung tâm thương mại, vốn định tìm một cánh cửa thông ra ngoài ở để mau chóng rời đi, thì lại chạm mặt Ain, không biết anh ta đã xuất hiện ở đây từ lúc nào.

Bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt sáng như đuốc của anh ta tập trung vào cô, cùng lúc đó, anh ta nhìn thấy một vệt máu trên cổ tay của người đối diện.

Bản lĩnh của Phong Lăng thật sự rất tốt, nhưng trong tay mấy tên cướp ban nãy cũng có nhiều vũ khí. Một tên trong số đó còn mang dao trong người, trong lúc giằng co, cổ tay của cô cũng đã bị cứa bị thương.

Đọc truyện chữ Full