TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1287: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (547)

Bóng lưng của người này thật sự rất giống với người đàn ông ở Los Angeles xa xôi kia.

Cô lạnh lùng nhìn sang hướng khác, lấy chìa khóa điện tử ra khóa xe lại, sau đó đi thẳng theo Ain vào trong bệnh viện.

Chẳng qua chỉ là một vết thương ngoài da rất bình thường thôi. Sau khi cầm máu và xử lý sát trùng vết thương, bác sĩ vốn không cần phải quấn băng gạc lên cho Phong Lăng nhưng Ain nhất quyết bắt người ta phải quấn băng cho bằng được.

Vậy là cổ tay cô cứ bị băng bó lại như thế. Lúc ra khỏi bệnh viện, nhìn về chiếc xe của mình, Phong Lăng bỗng phát hiện người đàn ông này thật sự rất lắm trò, bây giờ cổ tay đã thành ra thế này rồi thì cô không thể lái xe được nữa.

“Tôi lái xe về giúp cô, cô sống ở đâu?” Ain đi phía sau cô, dùng ánh mắt ra hiệu cô đưa chìa khóa xe cho anh ta.

Phong Lăng không phải là người thích thỏa hiệp, đặc biệt là khi đối mặt với một người đàn ông rất lắm chiêu trò. Vừa hay điện thoại của cô lại đổ chuông đúng lúc này, cô bắt máy: “Alo, Tiểu Bát. Ừm không, tôi không có nhà, bây giờ đang ở bệnh viện.”

“Tôi không sao, ban nãy gặp chút chuyện thôi! Cổ tay bị xước da một tẹo, đã đến bệnh viện xử lý rồi.”

“Không cần nói cho Quý Noãn biết đâu! Dạo này công ty cũng bận nhiều việc, khó khăn lắm mới có một ngày để cô ấy nghỉ ngơi tử tế, đừng để cô ấy lo lắng. Ừm, cô muốn đến đây cũng được, lái xe về hộ tôi nhé.”

“Ừ, lát nữa tôi sẽ gửi định vị trên điện thoại cho cô.”

Phong Lăng ngắt máy, ngoảnh sang nhìn Ain: “Xin lỗi, bạn tôi sắp đến rồi! Cô ấy đưa tôi về là được, cô ấy cũng sẽ lái xe về hộ tôi luôn. Anh Ain, cảm ơn anh.”

Hàng lông mày tuấn tú của Ain khẽ nhướng lên: “Sao lần nào cô cũng đề phòng tôi như phòng trộm cướp thế? Tôi có mưu đồ quấy rối cô hay gì đó à.”

“Không có, anh nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ không quen quá gần gũi với người lạ thôi.”

“Chúng ta cũng có thể coi là gặp gỡ mấy lần rồi, sao vẫn còn là người lạ?”

“Chúng ta thân quen lắm à?” Phong Lăng không trả lời, mà hỏi ngược lại.

Thấy thái độ hoàn toàn không chừa lối thoát nào cho người khác của đối phương, với một người đàn ông ở tầm tuổi này như Ain, anh ta đã gặp qua vô số các cô gái trẻ có suy nghĩ khôn khéo và gian xảo. Nhưng anh ta thật sự chưa từng gặp cô gái nào cứng đầu cố chấp như thế này. Điều mấu chốt là tuy cô đã biết rõ ràng rằng anh ta có chút hứng thú với mình nhưng bản thân lại càng đẩy anh ta ra xa hơn.

Nếu nói đây là chiêu trò để Phong Lăng thu hút sự chú ý của đàn ông, anh ta chỉ có thể chúc mừng cô, bởi vì cô đã thành công rồi.

Nhưng tất cả hành vi của cô đều không phải là cố ý, mà là cô thật sự không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh ta cả.

“Được rồi, tôi không tranh luận với cô nữa.” Ain lại liếc nhìn về phía chiếc xe của cô: “Tôi lên xe chờ cùng cô, bạn cô đến rồi tôi sẽ đi.”

Phong Lăng không đáp mà đi thẳng về phía chiếc xe của mình.

Dù thế nào thì Ain cũng đã sắp xếp dịch vụ VIP cho cô trong bệnh viện, anh ta còn nhờ người nhanh chóng gọi bác sĩ đến giúp cô băng bó. Ngoài ra, anh ta còn mất thời gian xếp hàng chờ đợi nên chút lịch sự tối thiểu này, cô vẫn nên có thì tốt hơn.

Sau khi về lại xe, Phong Lăng ngồi vào vị trí ghế lái, cầm áo khoác lên mặc vào. Tay của chiếc áo khoác vừa hay có thể che được băng gạc màu trắng ở cổ tay cô. Cô chăm chú nhìn điện thoại, không để ý đến người đàn ông đang ngồi ở ghế lái phụ nữa.

Kết quả là chiếc điện thoại trong tay đột nhiên bị lấy mất, Phong Lăng nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó ngoảnh sang thì thấy Ain đang cầm điện thoại của cô gọi vào số máy của anh ta một cách lưu loát.

Phong Lăng nhìn anh ta: “Anh làm gì đấy?”

“Lưu số điện thoại! Sau này chúng ta coi như là quen biết rồi, không còn là người lạ nữa.” Ain rất thẳng thắn. Sau khi lấy được số điện thoại của Phong Lăng, anh ta không hề làm gì thừa thãi. Trước lúc cô nổi cáu, anh ta đã kịp trả điện thoại lại: “Yên tâm, tôi cũng bận lắm, không có nhiều thời gian để làm phiền cô đâu! Nhưng nếu chúng ta đều đang FA, lúc rảnh rỗi liên lạc với nhau một chút chắc cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ! Cũng không phải việc vi phạm chuẩn mực đạo đức, cô có thể không có hứng thú với tôi nhưng không thể ngăn cản tôi có hứng thú với cô được. Ngày tháng còn dài mà!”

Phong Lăng giật lại chiếc điện thoại của mình. Trông thấy anh ta lưu số điện thoại của cô vào danh bạ, cô lập tức tỏ ra không vui: “Hành vi này của anh rất mất lịch sự.”

“Lịch sự quá thì không theo đuổi được cô gái mình thích.”

“…”

Bây giờ đàn ông theo đuổi phụ nữ đều không cần sĩ diện như thế này sao?

Quả nhiên cũng chỉ có anh Mặc cao ngạo, lạnh lùng là thuận mắt nhất. Ngày xưa, ngoài đối xử tốt với một người phụ nữ duy nhất là Quý Noãn ra, anh ta luôn có thái độ lạnh lùng, xa cách như ở hai thế giới với những người khác, anh ta chưa bao giờ làm những chuyện khiến người khác khó xử. Dù với Quý Noãn, cũng luôn thành tâm thật ý, không bao giờ giở nhiều chiêu trò linh tinh như thế này ra.

Phong Lăng không muốn nhiều lời, cũng không muốn có bất kỳ qua lại gì với con người này nữa. Chỉ có điều cô đã mất kiên nhẫn, chốc chốc lại xem thời gian trên điện thoại, chờ Tiểu Bát tới đón.

Lúc này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên nghiêng người thò tay sang phía Phong Lăng. Lúc Phong Lăng quay phắt sang nhìn anh ta, người đàn ông đã đặt một tay lên vô lăng trước mặt cô, một tay khác anh ta khoác lên chiếc ghế sau lưng. Dù anh ta không kéo khoảng cách lại quá gần, nhưng hành động bao vây cô trên ghế lái thế này vẫn mờ ám đến mức khiến mí mắt của Phong Lăng khẽ giật.

“Rốt cuộc phải bị tổn thương sâu đến mức nào mới có thể khiến cô che giấu tâm tư của mình kỹ như vậy?” Ain nhìn vào mắt cô: “Cô còn rất trẻ, không nên trầm lặng thế này.”

Phong Lăng không cảm xúc nhìn sang hướng khác, chẳng buồn đáp lời anh ta.



Los Angeles, Mỹ.

Tập đoàn Lệ thị.

“Tổng Giám đốc Lệ.”

Thư ký Dư Tranh gõ cửa, cầm vài tập tài liệu của cuộc họp đi vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc. Lúc người đàn ông cao hơn một mét tám đi vào phòng, trong lòng anh ta thật sự vẫn thấy hơi lo sợ. Dẫu sao Lệ Nam Hành cũng đã quay về tiếp nhận Lệ thị được mấy tháng rồi. Anh tài giỏi đến mức khiến công ty từ trên xuống dưới đều lột xác như thay da đổi thịt, công ty chầm chậm tăng trưởng, nửa năm anh quay về cũng là lúc Lệ thị phát triển tốt nhất trong mấy năm nay. Song dù Tổng Giám đốc Lệ giỏi toàn diện nhưng tính cách của anh luôn rất khó đoán, hơn nữa lại khá nóng nảy. Bình thường, ngoài liên quan đến chuyện công việc cần thiết ra, Tổng Giám đốc Lệ rất ít khi trao đổi với trợ lý và thư ký trong công ty.

Nhưng bên cạnh Tổng Giám đốc Lệ có một người trợ lý tên là Tiểu Hứa, nghe nói ngày trước người này cùng có xuất thân từ căn cứ XI giống với Tổng Giám đốc Lệ. Anh ta đã ở cạnh Lệ Nam Hành nhiều năm, nên làm việc rất lạnh lẹ, chân tay nhanh nhẹn, mà mồm miệng cũng chẳng vừa. Ngoài những lúc trò chuyện với Tiểu Hứa nhiều hơn người khác một chút ra, hầu như Tổng Giám đốc Lệ đều sầm mặt làm việc, rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh.

Vì thế, dù nửa năm nay toàn bộ Tập đoàn Lệ thị đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng Tổng Giám đốc Lệ luôn trưng bộ mặt khó chịu, thật sự khiến các trợ lý và thư ký dưới quyền nơm nớp lo sợ.

Chưa hết, vừa nãy, vốn đang trong cuộc họp. Tiểu Hứa bỗng gọi điện thoại cho Lệ Nam Hành, sau đó không biết Tổng Giám đốc Lệ đã nhìn thấy bức ảnh từ đâu gửi đến hay thứ gì trong điện thoại mà sắc mặt của anh lập tức sa sầm xuống như có thể đổ mưa trong văn phòng ngay lập tức. Thậm chí dường như có khí lạnh có thể đóng băng cả phòng họp, khiến tất cả mọi người ở trong sợ đến mức không dám thở mạnh.

Đọc truyện chữ Full