TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1302: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (562)

Lệ Nam Hành châm thuốc ngoài xe, mãi vẫn không chịu vào.

Anh không thể đối mặt với cô được

Anh đã cưỡng éo cô ở trong xe suốt mấy tiếng một cách tàn nhẫn, tai nghe cô khóc đến khàn cả giọng, mắt thấy cô cố sức cắn tay mình, không ngừng kêu “Lệ Nam Hành anh dừng lại”, “Lệ Nam Hành tôi đau”, “Lệ Nam Hành tôi hận anh, anh dừng lại cho tôi”... nhưng anh vẫn không hề dừng lại.

Sau đó rốt cuộc anh cũng tìm được lý trí, nhìn cô gái nhếch nhác, hai mắt đẫm lệ, người ngã vào trong xe một cách yếu đuối. Thấy hai mắt đối phương đỏ hoe, Lệ Nam Hành như đột ngột bị một tia sét giáng xuống giữa trời quang, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Rốt cuộc anh đã làm gì thế này?

Lệ Nam Hành ngậm nửa điếu thuốc trong miệng, ngoảnh lại nhìn cửa xe đã đóng chặt, cho dù cách một tấm cửa xe nên không nhìn thấy được gì, nhưng không cần nhìn anh cũng biết cô đang nằm co rúm lại một góc trong xe, không nhúc nhích được.

Anh biết hôm nay bản thân mình đã ra tay tàn nhẫn thế nào, trong suốt khoảng thời gian về nhà họ Phong gần một năm rồi lại đến nước Anh, Phong Lăng không hề làm chuyện đó. Kết quả, trong lúc không hề phòng bị lại bỗng nhiên bị anh hung hăng ức hiếp một trận như thế.

Không cần phải nói với một người có tính cách như Phong Lăng thì kết quả sẽ ra sao, ngay đến bản thân Lệ Nam Hành cũng nghi ngờ sâu sắc rằng rốt cuộc anh có thể tha thứ cho chính mình được hay không.

Nhưng nếu không bị mấy câu nói muốn rũ sạch quan hệ của cô chọc giận thì anh cần gì phải dùng cách thức không hề tôn trọng này để cô cảm nhận được sự khác nhau?

Đây không phải tự đào hố chôn mình sao?

Tình cảm của cô với anh ngày trước, đến bây giờ có lẽ đã biến thành số âm mất rồi.

Cuối cùng khi điếu thuốc đã tàn, chỉ còn một mẩu nhỏ, suýt nữa cháy đến miệng mình, Lệ Nam Hành đành bỏ nó xuống. Lại nhìn cửa xe ở phía sau, anh đi đến ghế phó lái, lấy ra một túi khăn ướt ở trong hộc xe, sau đó vòng ra cửa xe đằng sau, đi vào trong định đưa khăn ướt cho cô.

Ngay lúc anh bước vào, gần như ngay tức khắc, Phong Lăng đang ngồi bất động tựa vào ghế bỗng run rẩy, hơi co rúm lại vào trong góc.

Vừa nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, bàn tay đang cầm khăn ướt của Lệ Nam Hành khựng lại giữa chừng.

Anh quả thật đã ức hiếp cô quá tàn nhẫn.

Cô sợ anh mất rồi.

Lệ Nam Hành dứt khoát rút một cái khăn ướt ra, đi đến gần, định xốc áo khoác của mình lên để lau người giúp Phong Lăng. Cũng ngay lúc anh đưa tay đến, đối phương bỗng nhiên ngước đôi mắt ửng đỏ lên, trợn trừng nhìn anh.

"Cút ra ngoài." Giọng nói của cô khàn đến mức gần như không nghe rõ, tay ra sức kéo cái áo khoác kia lại che lên cơ thể nhếch nhác của mình.

Lệ Nam Hành không lên tiếng, cũng không kéo chiếc áo khoác mà cô đang dùng che thân ra nữa, dứt khoát lau đôi chân đang lộ ra khỏi áo của cô, Phong Lăng lập tức cuộn chân lại, giọng nói khàn đặc, cả giận nói: "Cút!"

Thấy anh còn chưa đi, vẫn kiên trì lau người giúp cô, Phong Lăng dồn lại hết tất cả sức lực bản thân có được, tát một cái thật mạnh lên mặt anh.

"Bốp!" Một cái tát giáng xuống, không những không khiến sắc mặt Lệ Nam Hành sa sầm mà trái lại khiến cho trong lòng anh thoải mái hơn đôi chút. Anh nhìn cô rồi thấp giọng nói: "Bây giờ em đã biết như thế nào mới thật sự là không tôn trọng em chưa? Xưa nay anh luôn đối xử rất tốt với em, cưng chiều em còn không hết, sao có thể…”

"Anh cần phải tới mức dùng sức mạnh cơ thể để chứng minh sao?" Đôi mắt của Phong Lăng vẫn ửng đỏ, hung dữ trừng anh: "Lệ Nam Hành, bây giờ tôi hận không thể thấy anh nhảy xuống vách núi cheo leo ở trước mặt kia! Chỉ hận anh không đi chết ngay lập tức!"

Người đàn ông mím môi im lặng nhìn cô một chốc, sau đó lại đặt khăn ướt vào trong tay cô: "Nếu em thật sự muốn thấy anh nhảy xuống, được thôi, anh nhảy."

Phong Lăng bỗng há hốc miệng, tức đến mức phổi căng lên đau đớn. Cô dời mắt, nhắm chặt lại, không nói lời nào nữa nhưng nước mắt lại chảy dài.

Cô đang khóc.

Bởi vì đau, bởi vì những việc vừa xảy ra mấy tiếng trước, bởi vì ấm ức và là vì hận bản thân quá mềm yếu thực sự không dám nói ra câu muốn anh nhảy xuống vách núi kia.

Nhưng cô biết nếu mình bảo anh nhảy xuống thì chắc chắn anh sẽ nhảy thật.

Dù cho phải tan xương nát thịt chỉ vì sự giận dỗi nhất thời của cô.

Tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy!

Anh cứ đi chết luôn đi không phải là được rồi sao!

Phong Lăng cắn răng, bàn tay nắm chặt chiếc áo khoác trên người nhưng thứ khiến cô phải ấm ức hơn cả là ngay chiếc áo này cũng là của anh.

Cho dù là trong hay ngoài, quần áo của cô, tất cả đã nát bươm hết cả.

Lệ Nam Hành thấy cô khóc, anh đưa tay ra định ôm cô vào lòng, nhưng Phong Lăng lại quay phắt đi, cắn mạnh lên cổ tay anh một cái. Vừa nãy cô đã cắn anh rất nhiều lần, từ lâu cánh tay anh đã trải đầy các vết cắn nông sâu khác nhau, nhưng anh lại như thể không cảm thấy đau gì mà chỉ ôm lấy cô vào lòng mình.

Phong Lăng ngẩng đầu lên cả giận nói: "Anh đừng chạm vào tôi!"

Tay anh bỗng siết lại, cụp mắt nhìn cô, như một con thú hoang đang bị thương.

Giọng nói của Phong Lăng chất chứa căm hận đến phát run: "Tôi rất đau, anh đừng động vào tôi, để tôi một mình một lúc đi.”

Anh đã nghe cô nói đau không chỉ một lần.

Lệ Nam Hành cụp mắt nhìn đôi chân đang co lên của cô: "Anh đưa em đến bệnh viện khám."

"Không cần." Phong Lăng cầm chiếc áo khoác rộng đắp lên trên người, ra sức quắp chân lại, muốn che khuất nó vào trong lớp áo.

Đi bệnh viện để khám vì chuyện như thế này, như thế chẳng bằng cô tự mình nhảy xuống vách núi quách đi cho rồi.

Tuy Lệ Nam Hành không thấy mặt đối phương, nhưng anh không thể để cô tiếp tục đau như thế, anh biết vừa rồi bản thân đã quá đáng thật, biết rõ cô đau nhưng không thể nào kiềm chế lại.

Anh dứt khoát đi ra sau tìm một tấm chăn mỏng trong cốp xe cho cô, Phong Lăng nhận lấy chăn mỏng xong là đắp ngay lên trên người, không nói gì nữa.

Cho dù không khám bác sĩ thì cũng phải bôi thuốc, nếu không mấy ngày sau cô sẽ rất khó chịu, Lệ Nam Hành thấy cô cuộn mình chặt trong chăn như muốn tìm lấy cảm giác an toàn, đành dứt khoát lên đằng trước lái xe đi.

Phong Lăng biết anh đang lái xe xuống núi nên nhắm mắt ngồi tựa lên lưng ghế không nói gì, cho dù lúc lái xe lên núi rất êm ái, nhưng đường xuống núi rất khó đi, với kỹ năng lái xe của Lệ Nam Hành thì việc ổn định để xe không bị trượt xuống dưới khá là dễ dàng nhưng thân xe vẫn phải lắc qua lắc lại trên con đường dốc gồ ghề, khiến tình trạng của Phong Lăng đã không hề ổn giờ lại càng cảm thấy rất khó chịu. Cô nhíu chặt mày, sắc mặt hơi trắng bệch, tay nắm chặt lấy tấm chăn trên người, cơ thể co ro lại ở ghế ngồi phía sau, chẳng có sức để phát ra tiếng động nào được nữa.

Khó khăn lắm Lệ Nam Hành mới lái xe xuống núi được, men theo tuyến đường trong kế hoạch ban đầu đi đến một giao lộ trong thành phố New York, đám Tiểu Hứa đỗ xe ở chỗ này cũng đã lo lắng khá lâu, khi thấy cuối cùng xe của Lệ lão đại cũng đến, bấy giờ mới yên tâm.

Lệ Nam Hành nhìn Phong Lăng ở phía sau qua kính chiếu hậu, sau khi xuống núi thì đường đi rất bằng phẳng, cô không còn thấy quá khó chịu nữa, nhưng tay vẫn túm chặt lấy tấm chăn, cũng ngước mắt lên nhìn anh qua gương chiếu hậu. Đôi mắt ấy tựa như có thể đâm thủng hai cái lỗ ở sau lưng anh, cũng như thể đang cảnh cáo anh nếu dám để những người khác thấy bộ dạng bây giờ của cô thì cả đời này anh cũng đừng mơ đến chuyện được tha thứ.

Lệ Nam Hành dứt khoát hạ cửa sổ phía trước xuống, bảo đám Tiểu Hứa đến nhà họ Phong trước rồi lái xe đi tìm trung tâm thương mại ở xung quanh đây, trước hết phải mua cho cô một bộ đồ để mặc cái đã.

Đọc truyện chữ Full