TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1328: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (588)

Cậu nhóc cười tươi rói, gật đầu. Dáng vẻ khi cười rộ lên trông vô cùng đáng yêu: “Ăn chứ! Mạc Mạc muốn ăn!”

“Nhóc tên là gì?” Lệ Nam Hành không đưa bánh ngay cho cậu nhóc mà nhướng mày hỏi.

Phong Lăng hơi cau mày: “Lệ Nam Hành, anh đừng có lạnh lùng quá thế! Đứa bé này còn nhỏ, anh hỏi vậy, có thể cậu nhóc nghe không hiểu đâu.”

“Hai tuổi rồi. Nghe hiểu được.” Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: “Mấy câu đơn giản vẫn có thể hiểu được.”

Sao anh biết đứa bé này hai tuổi?

Phong Lăng không nói thẳng, ôm lấy đứa bé, nhìn mặt cậu nhóc: “Con có hiểu chú đang hỏi con cái gì không?”

Cậu nhóc nhìn chiếc bánh ngọt rồi lại nhìn Lệ Nam Hành, bỗng cười tươi rói, để lộ ra mấy cái răng sữa trắng xinh: “Mạc Mạc.”

“Mạc Mạc.” Vừa rồi Phong Lăng cũng nghe thấy cậu nhóc cứ luôn mồm Mạc Mạc gì đó, khẽ xoa xoa đầu cậu nhóc: “Dễ thương quá, đúng là đứa bé ngoan. Ba mẹ con đâu rồi?”

Mặc dù hơi nghi ngờ bóng người đột ngột vụt qua khi nãy nhưng cô nhất thời không dám tin.

Văn Nhạc Tình và Bác sĩ Văn...

Cũng đã lâu lắm rồi cô không gặp hai người họ nhưng cũng không thể đột nhiên lại có một đứa trẻ thế này. Rốt cuộc trong hai ba năm vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?

“Là mẹ nhóc đưa nhóc đến đây sao?” Lệ Nam Hành lại hỏi tiếp.

Cậu nhóc đã nói tên mình cho anh biết nhưng thấy Lệ Nam Hành không đưa bánh ngọt cho mình nên cậu bĩu môi, dùng ánh mắt năn nỉ nhìn sang Phong Lăng: “Chị ơi... Mạc Mạc muốn ăn bánh nhưng chú không cho...”

Vẻ mặt của Lệ Nam Hành thoáng chốc tối sầm lại: “Tôi là chú? Cô ấy là chị?”

Phong Lăng giành lấy chiếc bánh ngọt khỏi tay anh: “Anh làm khó một đứa nhóc làm gì? Ba mươi tuổi đầu rồi, không gọi là chú, lẽ nào phải gọi là anh? Nếu thằng nhóc gọi là anh, anh có mặt mũi mà đáp lại sao?”

Lệ Nam Hành: “...”

Phong Lăng đưa chiếc bánh ngọt cho cậu nhóc. Khi cô vừa đặt cậu nhóc xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh để cậu bé ngồi ăn, điện thoại trong túi của cô vang lên. Lấy điện thoại trong túi ra nhìn một lát, ai ngờ là tin nhắn của Văn Nhạc Tình – người mà đã lâu không gặp cũng không liên lạc gì với cô.

Sao Văn Nhạc Tình biết số điện thoại mới của cô?

[Phong Lăng, bây giờ chị có chút việc cần rời khỏi Mỹ. Phiền em giúp chị trông nom thằng bé một thời gian! Thằng bé tên Văn Sơ Mạc, là con của chị, đã được hai tuổi một tháng, ăn gì cũng được, không kén ăn. Chị thật sự không còn cách nào khác nên khi biết em đến đây tối nay, chị đã nhân cơ hội đưa thằng nhóc tới. Nhưng chị không tiện xuất hiện. Đợi chị quay về sẽ giải thích với em. Làm phiền em nhé!]

Xem xong tin nhắn ấy, Phong Lăng lại quay ra nhìn cậu nhóc trong nháy mắt đã chét đầy kem của chiếc bánh gato lên khắp mặt.

Thật sự là con của Văn Nhạc Tình sao?

Lại còn đúng là hai tuổi?

Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn sang Lệ Nam Hành cũng đang nhìn chăm chú cậu nhóc: “Anh biết chuyện của Văn Nhạc Tình?”

“Biết không nhiều lắm. Có điều trước giờ, nhà họ Lệ và nhà họ Văn vẫn thường xuyên qua lại với nhau nên có nghe được chút chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa hai anh em nhà họ mấy năm gần đây.” Lệ Nam Hành hờ hững nói: “Sau khi mang thai, Văn Nhạc Tình trốn chui trốn lủi để sinh đứa trẻ ra, nhưng hình như nhà họ Văn xảy ra chút vấn đề, sau đó cô ấy luôn trốn không gặp Văn Lận Hàn. Đứa bé này cũng là do mình cô ấy nuôi nấng. Hôm nay cô ấy đột nhiên đưa đứa bé đến đây, cố ý giao cho em nhưng lại không xuất hiện, chắc là do có việc gì đó bất đắc dĩ mà cô ấy buộc phải làm...”

“Cho nên đứa bé này… thật sự là con của Bác sĩ Văn và Văn Nhạc Tình...?”

“Với vẻ ngoài này thì anh cũng chẳng thể nghĩ là người nào khác được. Chẳng phải vừa nãy em đã có đáp án rồi sao?” Hàng lông mày tuyệt đẹp của Lệ Nam Hành hơi nhướng lên: “Chắc Văn Nhạc Tình thật sự không còn cách nào khác, nếu không sao cô ấy lại giao đứa bé cho em được?”

Phong Lăng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: “Nếu không sao cô ấy lại giao đứa bé cho em được? Câu này là sao?”

“Em biết chăm trẻ con?”

“Có gì mà không biết. Nếu quả thật không chăm được thì em sẽ đưa về nhà họ Phong. Nếu cô ấy đã giao đứa bé cho em, em sẽ không giao cậu nhóc cho Bác sĩ Văn đâu.” Phong Lăng dứt lời lại nhìn tên nhóc con lúc này đã chét đầy kem trên bánh lên người.

Nói thì dễ, nhưng quả thật cô chưa từng chăm sóc trẻ con, cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với trẻ con. Phong Lăng không rõ là mình nên làm gì.

Nhưng Văn Nhạc Tình đã giao đứa bé cho cô, cô cũng không thể bỏ mặc nó được.

“Đưa đến nhà họ Phong không phải là cách tốt. Văn Lận Hàn rất dễ tìm ra tung tích của đứa bé.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải Văn Nhạc Tình vẫn luôn thích anh trai mình sao? Bây giờ đã có đứa bé rồi, sao cô ấy còn ra sức tránh né anh ta như vậy? Đến cả con ruột mà cô ấy cũng không cho anh ta gặp?”

Lệ Nam Hành chỉ lạnh lùng nhướng mày nhìn cô: “Ở Washington anh cũng không có chỗ ở cố định, nhưng em có thể tạm thời để đứa bé ở trong khách sạn Lệ thị có hùn vốn đầu tư ở bên này. Không có sự cho phép của anh, bất kỳ ai cũng không thể tới gần. Em có thể đến đây chăm sóc cậu nhóc bất cứ lúc nào. Anh cũng che giấu được hành tung của đứa nhỏ.”

Phong Lăng quay người, ngồi xuống cạnh chiếc sofa, xoa xoa đầu Mạc Mạc. Khi nghe được lời của Lệ Nam Hành, cô không ngước mắt nhìn anh, chỉ bình tĩnh nói: “Cách này của anh đúng là rất ổn, một mũi tên bắn được hai con chim, đến cả em cũng phải đến chỗ anh ở.”

“Không phải anh đang nghĩ cách giúp em sao?” Lệ Nam Hành nói mà không hề thấy ngượng.

Phong Lăng chẳng thèm để ý đến anh, chỉ lấy hai tờ khăn ướt từ chỗ người phục vụ đi ngang qua, giúp Mạc Mạc lau phần kem dính trên người và trên miệng của cậu nhóc.

Đến tận giờ, đứa nhóc này tìm không thấy mẹ nhưng vẫn không khóc, còn gọi cô là chị ngọt xớt. Chắc là trước khi đưa cậu nhóc qua chỗ cô, Văn Nhạc Tình đã nói gì đó nên cậu nhóc mới ngoan ngoãn ở cạnh cô.

Nếu Văn Nhạc Tình đã không muốn cho Văn Lận Hàn tìm ra đứa bé, ở một nơi như Washington, cô không có được nhiều quyền lợi đặc biệt giống khi ở New York và Los Angeles, vậy thì nơi ở của Lệ Nam Hành chính là chỗ tốt nhất.

“Buổi sáng khi em đi làm hay bận việc, anh sẽ sắp xếp giúp việc và vệ sĩ đến chăm nom cậu nhóc. Người của anh tuyệt đối kín miệng.” Ánh mắt của Lệ Nam Hành hơi tối lại, trong mắt anh không hề có người nào khác, cũng không có đứa bé nào cả, chỉ có một mình Phong Lăng với ánh mắt do dự đang ngồi cạnh sofa.

Nên thu lưới rồi!

Nếu anh còn không thu lưới, cô lại bỏ trốn theo thói quen, có bắt cũng không bắt nổi.

“Anh phải hứa sẽ để cho đứa bé ở một phòng riêng biệt, không phải ở cùng phòng với anh.” Phong Lăng chậm rãi lên tiếng: “Như vậy em mới tiện đến chơi với cậu nhóc.”

“Đến phòng anh thì sao chứ?” Lệ Nam Hành không vui, khẽ chau mày: “Anh giúp em trông nom đứa bé, em lại còn ra điều kiện với anh? Em thật sự cho rằng anh nhường em hết lần này đến lần khác, cảm thấy anh không làm được gì em hả?”

“Thói quen sinh hoạt hàng ngày của anh không lành mạnh, sẽ ảnh hưởng đến thằng bé.” Phong Lăng tìm bừa một lý do.

Lệ Nam Hành lạnh lùng liếc cô: “Thói quen sinh hoạt của anh không lành mạnh chỗ nào?”

“Anh hút thuốc, sẽ rất ảnh hưởng đến hệ hô hấp của trẻ con.” Phong Lăng tiếp tục viện cớ.

“Hơ.” Lệ Nam Hành khẽ cười: “Bây giờ em sinh luôn cho anh một đứa, anh đảm bảo sẽ cai thuốc ngay tức khắc.”

Đọc truyện chữ Full