TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1349: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (609)

Đây là một buổi tối rung động lòng người ra sao? Một buổi tối ham muốn và thỏa mãn lẫn nhau tới khi cạn kiệt sức lực thế nào? Từ lúc đến nửa đêm về sáng, ngay cả Lệ Nam Hành cũng đã sắp không nhớ rõ nữa.

Tối nay, cô gái này ở trên người anh nồng nhiệt như lửa, chủ động đến mức khiến anh phải nghi ngờ nhiều lần chẳng lẽ chỉ có uống say, Phong Lăng mới có thể như thế này?

Nhưng anh hoàn toàn không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung nữa, tâm trí của anh bị cô quấy nhiễu hết lần này đến lần khác khiến anh hận không thể cứ như thế chết trên người cô...

Một đêm sắp trôi qua, vết thương trên cánh tay Lệ Nam Hành đã hơi nhiễm trùng lúc ở trong hồ nước nóng, anh lại không quan tâm đến cánh tay này suốt cả đêm. Lúc rạng sáng, trong lúc anh mơ màng ngủ, nhiệt độ cơ thể có hơi cao, Phong Lăng bị nhiệt độ cơ thể dần dần tăng cao của người đàn ông đánh thức, cô đột nhiên mở mắt, cảm giác được cánh tay người đàn ông rõ ràng đã sưng lên rồi mà anh vẫn ôm chặt mình. Cô từ từ ngồi dậy, rồi từ từ đẩy cánh tay người đàn ông ra, đảo mắt, nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh một lúc xong lại nhìn thấy tình trạng trên cánh tay anh.

Nửa đêm gần sáng hôm qua, lúc hai người đang lăn lộn trên giường, anh không thích vải gạt ướt nhẹp vướng víu, đã tháo vải gạt ra vứt đi, lúc này mặc dù máu trên vết thương hở đã ngừng chảy rồi, nhưng vết thương rõ ràng có hơi trắng và sưng phù, chạm vào nóng bỏng, hơn nữa cô đã ngồi dậy rồi, anh vẫn chưa tỉnh lại, chứng tỏ sốt không hề nhẹ.

Cô nhẹ nhàng xuống giường, xoay người đi ra ngoài lấy băng, gạt và thuốc khử trùng tối qua vẫn chưa dùng hết, rồi quay lại bên giường, khẽ khàng xử lý vết thương cho anh lần nữa. Lệ Nam Hành đang say giấc cũng nhíu mày bởi vì cảm giác nhói nhói nơi cánh tay, vài lần suýt tỉnh lại, mỗi lần như thế Phong Lăng đều đặt tay lên mắt anh, vừa vuốt ve đường nét trên gương mặt anh, cô vừa nói: "Ngủ tiếp đi."

Nếu anh tỉnh thì cô sợ là mình không thể nào tiếp tục bình tĩnh ngồi đây giúp anh thoa thuốc được nữa.

Quả nhiên bởi vì nhiệt độ và giọng nói của cô mà người đàn ông ngủ thiếp đi lần nữa trong cơn đau nhói, sự bất an và khó chịu, cô từ từ thu tay lại, tiếp tục thoa thuốc.

Cứ như vậy khoảng gần nửa giờ, cô mới xử lý xong vết thương của anh thêm vài lần, rồi từ từ quấn vải gạt, lúc làm xong mọi việc, trời bên ngoài đã sáng choang rồi, lúc này có lẽ đã qua hơn sáu giờ sáng.

Phong Lăng đứng dậy tìm áo choàng tắm trong tủ quần áo trong phòng bên này rồi mặc lên người. Dẫu sao thì ở khu nghỉ dưỡng như thế này, sáng sớm cũng thường hay có người cứ mặc áo choàng tắm như thế này đi ăn sáng, cho nên ăn mặc thế này ra ngoài cũng sẽ không khiến người khác chú ý. Lúc cô ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Dư Tranh vừa từ

trên lầu đi xuống, người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Dư Tranh lại biết tối qua, Phong Lăng mặc quần áo gì, cô lại ở trong phòng Tổng Giám đốc Lệ cả đêm, bây giờ mới rời khỏi đó, lại còn mặc áo choàng tắm, anh ta không cần nghĩ thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Phong Lăng cũng không nói nhiều, chỉ lịch sự gật đầu với Dư Tranh rồi đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua bên cạnh anh ta, cô bỏ lại một câu: "Vết thương trên cánh tay Tổng Giám đốc Lệ bên các anh bị nhiễm trùng nhẹ, tôi đã giúp anh ấy xử lý vết thương rồi nhưng chắc chắn không chuyên nghiệp bằng bác sĩ. Bây giờ anh ấy hơi sốt, anh theo dõi tình trạng của anh ấy, khi nào không ổn thì phiền anh cho anh ấy uống thuốc hạ sốt."

Dư Tranh sửng sốt: "Cô Phong..."

Phong Lăng không nói nữa mà đi thẳng ra ngoài, để lại Dư Tranh đứng ngẩn người tại chỗ.

Không phải tối qua vết thương đã được xử lý vết thương một lần rồi à? Sao đột nhiên vết thương của boss lại nhiễm trùng đến mức phát bị sốt vậy chứ?



Phong Lăng quay về phòng của mình, Tần Thư Khả cũng vừa mới thức dậy, uể oải ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn cách ăn mặc của Phong Lăng, cười nói: "Em biết ngay tối qua chị sẽ không về mà! Chắc chắn là có chuyện tốt rồi đúng không! He he, quả nhiên, vẫn là Lệ Nam Hành giỏi! Chỉ cần gặp, thì anh ấy chắc chắn có thể thu phục được chị."

Anh giải quyết cô? Mượn rượu làm sao?

Phong Lăng không buồn giải thích, tắm một cái rồi thay quần áo khác, Tần Thư Khả vẫn còn nằm bò trên ghế sofa, lười biếng nói: "Tối hôm qua em ngâm nước nóng, ngâm tới mức nhũn cả người ra rồi! Sau khi ngủ một giấc mà giờ em vẫn thấy buồn ngủ, chị lấy hộ bữa sáng về cho em ăn đi, em không muốn ra ngoài ăn."

"Chị cũng không muốn đi ăn, gọi điện thoại bảo người đưa tới đi!" Phong Lăng ngồi trên sofa, đồng thời cô cũng lấy máy tính, đặt trên đùi, mở máy tính định làm việc.

Tần Thư Khả cứ nhích tới phía trước, đầu gối trên đùi Phong Lăng, đồng thời ôm gối ôm bên cạnh vào lòng, thoải mái nói: "Em nói này, chị thật sự không định kể về chuyện tối hôm qua với em sao? Em quay về phòng mà không thấy chị, cả đêm cũng không thấy chị về, nếu không phải biết chị có võ vẽ phòng thân, người bình thường có lẽ không ai có bản lĩnh bắt cóc được chị thì e là em đã báo cảnh sát đó."

Phong Lăng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: "Có lẽ hội nghị Tài chính bên Washington không có duyên với chúng ta, suy cho cùng, tình trạng trước mắt của Phong thị cũng là giật gấu vá vai, rất nhiều đối tác đều nhìn ra được, nhất là mấy ngày trước, chúng ta còn bị tình huống khác ảnh hưởng, làm cổ phiếu không thể lên sàn giao dịch. Bây giờ, sau khi tăng giá thì lại tiếp tục rơi vào tình trạng rớt giá, chúng ta nên quay về New York sớm ổn định tình hình, còn bên này, phần tiền vốn đó vốn là phòng tình thế bắt buộc nhưng với tình hình hiện tại, xem ra chúng ta chỉ có thể từ bỏ thôi, nếu không, tổn thất sau cùng là cả công ty, không được lợi gì cả."

Tần Thư Khả còn muốn nói gì đó nhưng chuyện Phong Lăng đang nói lại là chuyện quan trọng nên đành chuyển đề tài theo.

Cô ôm gối ôm ngồi dậy, khoanh chân ngồi dựa vào ghế sofa, nghiêng đầu nhìn Phong Lăng: "Nhưng nguồn vốn một tỷ rất quan trọng đối với Phong thị, chúng ta đi nhiều ngày như vậy, kết quả lại không mang được đồng nào về. Mấy lão già không biết gì mà chỉ biết trách mắng người khác trong công ty kia, sẽ chỉ biết nói chị không có tài cán gì, họ căn bản không biết rốt cuộc tình hình hiện tại như thế nào nhưng mà mồm miệng của họ thế nào thì chị cũng biết rồi đấy."

"Chị biết." Tay Phong Lăng đặt trên bàn phím, vừa gõ chữ vừa lạnh nhạt nói: "Không đến nỗi là không cầm được đồng nào về, nhưng một tỷ thì rất khó, chị còn phải nghĩ thử cách khác. Trước khi quay về New York, chị định xử lý TMing trước, còn chuyện khác có thể từ từ nói sau."

"Chuyện của TMing thì chị muốn làm thế nào?"

"Chị tự có cách, chỉ là có thể sẽ hơi mạo hiểm." Giọng điệu Phong Lăng vẫn lạnh nhạt.

Tần Thư Khả nhìn cô một lúc, đột nhiên kéo cổ áo Phong Lăng ra, mới nhìn thấy chi chít vết hôn mập mờ trên cổ, trên xương quai xanh, cô hoảng sợ hít khí lạnh: "Má ơi, anh ta ra tay tàn nhẫn quá đấy! Hôm qua, thân thể mỹ miều này của chị còn rất lành lặn, bây giờ chỗ cổ, và vai này, ôi trời..."

Trong nháy mắt, mặt Phong Lăng nóng lên đỏ bừng, vội vã đẩy cô ra, khép quần áo lại, quay đầu trừng cô: "Không có việc gì em vén quần áo chị ra làm gì chứ?"

Đọc truyện chữ Full